Nhìn về phía đằng xa, quả nhiên chỉ còn có một đệ tử, còn một người khác đã chết.
Thật ta Phong Hành Tử và Thái Uy trước đó phát hiện ra linh hồn ấn trong bảo vật không gian của mình bị vỡ mới nổi giận như thế.
“Phi Lương, là ai đã giết con?”
“Lập Đao, chết tiệt, ai động vào nó?”
“Hô Diên, sư tôn sẽ báo thù cho con”, Ma Lạc Thiên Quân lộ ra vẻ lạnh lùng nói, sau đó nhìn Sơn Lam ra tay với Dương Hạo…
Trong khi vài người trong các Thiên Quân đều để lộ ra vẻ mặt này thì kiếm quang đầy trời đó bỗng biến mất, biến mất theo nó còn có hai tu giả cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao cấp bốn Từ Quỷ Mị và Trì Võng Lưỡng.
Với rất nhiều cảnh giới Linh Kiếp, họ là sự tồn tại gần như vô địch trong cảnh giới này, nhưng hai người họ lại quá yếu với tu giả vô địch trong cảnh giới hiện tại như Dương Hạo.
“Ông không thể cứu được người mà ta muốn giết đâu”, ánh mắt Dương Hạo lóe lên tia lạnh lùng, không hề yếu thế nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của Sơn Lam Thiên Quân.
“Được! Hay lắm!”, Sơn Lam Thiên Quân nói: “Hôm nay ta phải cho ngươi thấy kết cục của việc động vào người của ta. Ta sẽ cho ngươi biết trong thành Tế Nguyệt này không ai có thể động vào đệ tử của Sơn Lam Thiên Quân, ai dám động vào thì người đó phải chết”.
“Ngông cuồng lắm”, Dương Hạo cười mỉa: “Ông nói cho ta nghe cũng chỉ thế thôi, nếu nói cho các vị tiền bối này nghe, ông nói xem người ta sẽ có suy nghĩ gì?”
Ngay sau đó trưởng bối của hòa thượng Tự Tại – Yêu Quân mặc áo đen hơi ngẩng đầu lên, Ma Lạc Thiên Quân cũng có vẻ không vui, giọng của Sơn Lam quá kiêu căng, ngay cả ông ta cũng bị gom vào trong đó.
Không chỉ có hai người này mà các Thiên Quân còn lại cũng lộ ra vẻ không vui, chỉ có Phong Hành Tử và Thái Uy vì mất đi bốn đệ tử và con cháu mà không quan tâm đến điều này, từ đầu đến cuối khí thế đều chăm chăm vào mấy người Dương Hạo.
Dương Hạo quay đầu lại lạnh nhạt nhìn Phong Hành Tử và Thái Uy, môi cong lên, y giơ một ngón tay ra chỉ vào hai người Phong Hành Tử trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Y nói: “Hai người các ông cũng đừng tốn công nữa, bốn người Hạo Chân đều là do ta giết, nếu muốn trả thù thì có thể ra tay với ta bất cứ lúc nào”.
Sau đó Dương Hạo lướt nhìn ba bốn cường giả Lang Hoan Thiên Quân và Ma Lạc Thiên Quân nói: “Các ông cũng thế, tóm lại mấy tên kia đều do ta giết, Lập Đao, Hô Diên Kính, Trác Sách, Đông Liêu đều là do ta giết”.
Mặt Dương Hạo không hề đổi sắc khi đối mặt với nhiều Thiên Quân như thế, nói ra sự thật. Y vừa dứt lời, các tu giả cảnh giới Linh Kiếp cùng ra ngoài với y xung quanh đều vội vàng lùi ra xa.
Thoáng chốc ngoài hòa thượng Tự Tại, Liên Thiên và Tịch Quân, những người khác đều cách y khá xa.
Trước tiên Dương Hạo nhìn về phía Liên Thiên nói: “Sư huynh Liên Thiên, hiện giờ khí tức của huynh vẫn chưa ổn định, huynh đừng tham gia vào trận chiến này”.