Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tiêu diệt”, ánh mắt Dương Quan lóe sáng, mặc dù ông ta cũng có ý rút lui nhưng tuyệt đối không thể chịu thua. Đường đường là Thiên Quân tam trọng sao có thể thua trước kiếm tu cảnh giới Linh Kiếp tứ trọng được?  

 

“Ầm!”, một luồng năng lượng đất dày tụ lại thành một bức tường đất cực lớn, uy lực đáng sợ lập tức bộc phát đánh về phía Dương Hạo.  

 

“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, phá!”, kiếm quang của Dương Hạo bỗng nhiên thay đổi, sự khủng khiếp vô biên tản ra, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang bình thường nhưng lại hung hiểm.  

 

“Vèo!”, nhát kiếm này xuyên qua không gian, xuất hiện trước bức tường đất đó, lực xuyên thấu đáng sợ đâm qua bức tường đất dày mấy trăm mét, kiếm lực cuồng bạo phá vỡ năng lượng hung hiểm này.  

 

“Bùm!”, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cả người Dương Hạo lui về phía sau, khóe miệng xuất hiện dòng máu, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.  

 

Thiên Quân tam trọng không phải đơn giản, chỉ riêng sức mạnh và uy lực đại đạo khủng khiếp này, tu giả cảnh giới Linh Kiếp không dễ gì có thể chống đỡ. Đây là sự cách biệt về cảnh giới chứ không phải so sánh về chiêu thức và khả năng đại đạo.  

 

Hơn nữa xét về sức mạnh đại đạo, Thiên Quân tam trọng đã vượt xa y rất nhiều, dù y đã hợp lực thành công hai lần, Thiên Quân nhất trọng đã có sức mạnh đại đạo hơn hẳn bình thường, thậm chí là Thiên Quân nhị trọng cũng chưa chắc có thể đè ép được sức mạnh đại đạo của y, nhưng Thiên Quân tam trọng là một ranh giới ở cấp bậc Thiên Quân cấp trung.  

 

Nếu Thiên Quân cấp trung bật chế độ tàn sát thì vẫn có thể chèn ép được y, mặc dù chưa chắc có thể giết được y nhưng làm y bị thương nặng cũng không phải là vấn đề lớn.  

 

“Hừ! Một cảnh giới Linh Kiếp nhỏ bé mà cũng dám láo xược. Nếu không dạy dỗ ngươi, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười bộ tộc Dương Thị quản giáo không nghiêm sao?”, Dương Quan đánh ra một đòn, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường nói.  

 

Suy cho cùng cảnh giới Linh Kiếp cũng chỉ là Linh Kiếp, dù có là Thí Quân cũng không bằng Thiên Quân. Trong khi ông ta còn đang đắc ý thì lại quên mất mình là Thiên Quân tam trọng, là cường giả Thiên Quân bậc cấp trung mà lại bắt nạt cảnh giới Linh Kiếp chỉ sợ nói ra thì chỉ có mình mất mặt.  

 

“Hừ!”, Dương Hạo nhếch môi hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm, đôi lúc chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu trước đó đã đánh mình trước.  

 

“Ồ?”, Dương Hoắc nhìn thấy vẻ mặt của y, ánh mắt hơi thay đổi, cũng nhanh chóng nhìn về phía Dương Tiêu. Đúng thật là từ khi Dương Hạo đánh với Dương Quan, Dương Tiêu không hề động đậy, cũng không ừ hử gì.  

 

“Dương Tiêu?”, Dương Quan cũng bị thu hút tầm mắt, ông ta gọi một tiếng, sau đó sắc mặt cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.  

 

Giữa trán Dương Tiêu có một vệt máu đang dần to ra, từng dòng máu chảy xuống.  

 

Gương mặt thoáng lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả con ngươi cũng đầy vẻ sợ hãi với cái chết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra.  

 

“Ực”, Dương Tiêu nuốt nước bọt, lúc này mới dần hoàn hồn lại từ trong nỗi sợ hãi với cái chết, nhìn về phía Dương Hạo, đôi mắt hiện lên vẻ né tránh.  

 

“Nhát kiếm này đáng sợ quá, Dương Tiêu ta chưa từng nhìn thấy nhát kiếm đáng sợ như vậy trong hơn hai mươi ngàn năm qua”, Dương Tiêu nói với Dương Hạo.  



Dương Quan quay đầu lại, trong mắt không còn vẻ đắc ý lúc nãy, ông ta có thể cảm nhận được rất rõ linh hồn của Dương Tiêu bị thương khá nặng, ngay cả Tâm Thần cũng bị tổn thất một phần. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK