Nhìn hai cánh tay đang chắn trước người mình, trong mắt Dương Hạo loé lên vẻ ấm áp, nhìn bóng dáng bé nhỏ phía trước, trong lòng Dương Hạo không khỏi cảm khái muôn phần.
Cuối cùng thì năm người phía đối diện cũng cười đủ rồi, tên đàn ông tuấn tú cầm đầu không khỏi khinh thường nói với tiểu đạo đồng Hạo Nhất: “Sao thế, tiểu đậu đinh của chúng ta cũng lớn rồi đấy nhỉ, cũng biết làm anh hùng rồi, ha ha ha ha ha…”, nói xong câu này thì lại quay sang đám người kia mà phá lên cười khoái chí.
Tiểu đạo đồng bị sỉ nhục tới độ mặt đỏ bừng lên, có điều cậu ta vẫn hô lên về phía đám người đối diện: “Chu Hổ Chấn, ngươi đừng có mà hống hách quá, sớm muộn cũng tới ngày ngươi sẽ bị sư phụ phát hiện ra hành vi tội ác của mình, ngươi đừng cho rằng không ai biết chuyện ngươi lừa nữ đồ đệ của mình lên giường cùng với ngươi, chỉ là mọi người không buồn vạch trần ngươi mà thôi!”
Chu Hổ Chấn nghe thấy lời này của tiểu đạo đồng thì thẹn quá hoá giận, hắn nhìn khắp xung quanh, dường như trong ánh mắt của mấy người đi cùng bên cạnh cũng ngập tràn vẻ kỳ dị.
Chu Hổ Chấn bị nói trúng tim đen thẹn quá hoá giận, ngón tay trái vung lên, một tia sáng màu xanh giống như dải lụa lập tức lao thẳng về phía tiểu đạo đồng Hạo Nhất.
Tiểu đạo đồng Hạo Nhất vừa nhìn thấy tia sáng màu xanh lao tới thì lập tức biến sắc, cậu ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, sao có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của cao thủ ở cảnh giới Tử Phủ như Chu Hổ Chấn.
Tiểu đạo đồng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hôm nay xem chừng chết chắc rồi.
Có điều dù là như vậy thì tiểu đạo đồng cũng không di chuyển cơ thể để cho Dương Hạo đỡ lấy đòn công kích, dù là trong tuyệt cảnh thì cậu ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ từ bỏ việc bảo vệ cho sư huynh hòa nhã đang đứng phía sau mình.
Dương Hạo nhìn dáng vẻ gầy yếu phía trước, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp, có lẽ đây là một trong số ít những lần cảm động mà y có thể cảm nhận được trong cả quá trình rèn luyện tâm cảnh của bản thân.
“Bốp” một tiếng, Dương Hạo ra tay, dù đang bị phong ấn nhưng cơ thể của y cũng tuyệt đối không phải là thứ mà mấy con cá con ở cảnh giới Tử Phủ có thể đối phó được.
Tiểu đạo đồng Hạo Nhất mãi không cảm nhận được đòn công kích giáng xuống người mình thì không khỏi mở to hai mắt, vừa nhìn đã lập tức trợn trừng.
Dương Hạo vốn dĩ được cậu ta bảo vệ phía sau người không biết từ lúc nào đã đứng ra bảo vệ trước người cậu ta, mà đòn công kích bản thân cảm thấy dù thế nào cũng sẽ không cản được lại bị sư huynh hoà nhã mà bản thân khẳng định rằng công lực chắc chắn không cao kia xử lý chỉ với một đòn, cứ thế khiến cho tia sáng màu xanh kia nát vụn.
Lúc này, Dương Hạo đã ra tay nhìn về phía mấy người đàn ông mặc mặc đồ trắng đối diện, nhìn bọn họ kinh hoảng không thôi trước sự ra tay của mình, trong lòng Dương Hạo ngập tràn cảm giác chán ghét, Dương Hạo ghét nhất là mấy kẻ mềm nắn rắn buông, hơn nữa Dương Hạo nhìn cái thái độ hống hách kia của bọn họ, rõ ràng cũng chẳng phải mới có một hai lần.
Mà tiểu đạo đồng Hạo Nhất cũng tuyệt đối không chỉ mới bị bắt nạt lần này, nhìn vẻ sợ hãi của tên này đối với năm người kia lúc trước, rõ ràng chắc chắn trước đây bọn họ cũng từng ức hiếp tên này không ít.
Dù không phải báo thù vì bọn họ đã mạo phạm tới bản thân thì y cũng phải báo thù cho cái tên Hạo Nhất dũng cảm dám đứng chắn trước mặt mình này.
Dương Hạo đã quyết định phải ra tay nên dự định không che giấu tài năng nữa, hôm nay bắt buộc phải giải quyết cho xong đám tai hoạ ngầm này, mặc dù công lực của bản thân bị phong ấn, thế nhưng sức lực cơ thể của mình thì vẫn không phải là thứ mà đám Tử Phủ này có thể ngăn cản được.
Nghĩ như vậy, Dương Hạo sải bước lao tới phía trước mặt năm người đối diện, không hề bận tâm tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ mà thẳng tay giáng xuống.
Sức lực cơ thể của Dương Hạo quyết định, động tĩnh ra tay của y tuyệt đối không hề nhỏ, một âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với đó là ánh mắt khiếp sợ của năm người đối diện, mặc dù đòn này đánh ra không long trời lở đất thế nhưng uy lực cũng mạnh mẽ vô cùng.