Với một tiếng cười kỳ quái, bóng lưng của Ân Vô Song lập tức biến mất. Đến rồi đi không chút dấu vết, bỏ đi không lời chào.
Đỉnh núi vạn dặm, xuyên qua những đám mây. Trên đỉnh núi, cái lạnh thấu xương, gió cuồn cuộn thổi, có thể cả tu giả cảnh giới Linh Kiếp của Tử Phủ Giới của không thể đặt chân tới được.
Nhưng lúc này hai người đang ngồi trên đỉnh núi, ngồi đối diện nhau uống rượu. Một người trong số đó mặc áo choàng đen, khuôn mặt chính trực, không chút cảm xúc. Người còn lại là một thanh niên anh tuấn với ánh mắt quỷ dị.
“Ngươi thu nhận thằng nhóc đó à?”, người đàn ông mặc áo choàng đen nói.
Người đàn ông quỷ dị cười nói: “Vốn dĩ không muốn, nhưng khi chân hồn xuất hiện ta phát hiện thiên phú của thằng nhóc đó rất khá, khả năng tiếp thu cực mạnh. Quan trọng nhất là cậu ta cũng là ma tu giống Hề Hề, vì vậy liền nhận”.
“Ngươi đúng là đồ điên”, người đàn ông mặc áo choàng đen không nhịn được nói.
Trước lời này, người thanh niên quỷ dị chỉ lắc đầu cười. Điên? Không điên thì sao có thể thành ma được?
“A!”, bên trong động phủ Vô Song, Đỗ Diệu bị ngược đãi thậm tệ.
Hắn bị Dạ Tử Tiêu bóp cổ, người đầy vết sẹo. Hơi thở yếu ớt, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
“Nói, có phải ngươi lấy được di tích rồi không?”, Dạ Tử Tiêu túm cổ Đỗ Diệu, sát khí bừng bừng, ánh sáng vàng trong tay lập lòe, chỉ cần hắn khẽ động, Đỗ Diệu nhất định sẽ chết.
“Không, không có. Ta chỉ là tình cờ đến đây, sau đó bị mắc kẹt trong mê cung thôi”, Đỗ Diệu chua xót nói.
Đương nhiên hắn không thể nói sự thật, nếu như hắn nói sự thật, e là bây giờ hắn đã lập tức bị Dạ Tử Tiêu giết chết rồi.
“Vậy sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”, trên mặt Dạ Tử Tiêu lộ ra một tia giễu cợt, tay khẽ dùng sức một chút, lập tức cổ của Đỗ Diêu phát ra một tiếng răng rắc.
“Khụ”, trong miệng phun ra một ngụm máu, nhưng Đỗ Diệu lại cười gằn. Đến lúc này, hắn đã bỏ cuộc rồi.
“Không tin, bản thân ta cũng không tin”. Hắn cười nói: “Tuy nhiên cho dù ngươi giết ta, cũng đừng nghĩ đến việc lấy được kế thừa di tích. Bí thuật vượt qua cả cảnh giới Tử Phủ, chỉ đáng tiếc là kế thừa linh hồn, ngươi đừng hòng có được”.
Sau khi nghe thấy câu này, trái tim Dạ Tử Tiêu khẽ chấn động, thần sắc trên mặt khẽ thay đổi. Hắn quét mắt nhìn đám người xung quanh rồi nói: “Tiểu tử này là ta phát hiện ra trước, để ta xử lý hắn, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Đối với lời của hắn, đám người Vấn Đình Viêm khẽ do dự một chút, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này nếu như tranh giành với Dạ Tử Tiêu, không khác gì là đang ép y. Nếu như tên này thực sự tức giận, một cuộc chiến giữa hai bên sẽ không có lợi cho bất kỳ ai trong số họ.
“Tôi không có ý kiến”, Vấn Đình Viêm nói.
Lắc đầu, Sở Trần nói: “Nếu đã là người ngươi bắt được, đương nhiên là do ngươi xử lý, bọn ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào”.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không can thiệp”, Đoạn Không Nguyệt cũng nói.
Trên mặt Tống Sơn có chút u ám, trong mắt hắn có một chút màu dục vọng, tuy nhiên sau khi nhìn ba người Vấn Đình Viêm, cuối cùng đành từ bỏ ý định đó.
Hắn nói: “Ta cũng không có ý kiến gì”.