Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tên đồ xanh lạnh lùng đó là Thụy Du, đến từ thành Cao Lĩnh, còn người thân hình thấp bé nhưng trên người lại tràn đầy hung khí kia tên là Cận Đông Vân, tới từ thành Đông Minh. Thiếu niên trông chưa đầy mười bảy tuổi cuối cùng kia tên Liêu Trạch, là người của thành La Hầu.  

 

Thực lực của ba người này rất mạnh, trên người mang theo khí tức nguy hiểm, khiến cho Dương Hạo không thể không chú trọng.

 

“Tùng! Tùng!”, khi Dương Hạo và Thiết Sơn đang nói chuyện, tiếng trống nặng nề vang lên trong Thiên Quân Môn, âm thanh đã lan ra khắp nơi.  

 

“Tiếng trống vang lên, đánh giá bắt đầu. Nếu như đã vào Thiên Quân Môn, đối với nhà họ Thiết ta mà nói là một cơ hội phất lên”, Thiết Sơn hưng phấn đứng bật dậy.  

 

Sau đó cậu ta vẫy tay với Dương Hạo, nói: “Nào, huynh đệ Dương Hạo, chúng ta cùng qua đó đi!”.  

 

Sau khi tiếp xúc với mọi người trong sân, Thiết Sơn phát hiện chỉ có Dương Hạo là dễ gần nhất. Những người còn lại đều kiêu căng ngạo mạn, không hề coi một tu giả cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành như cậu ta ra gì. Chỉ có mình Dương Hạo mỉm cười với cậu ta. Đương nhiên cậu ta muốn làm thân với Dương Hạo.  

 

Đứng dậy, Dương Hạo và Thiết Sơn cũng bước ra khỏi sân. Xung quanh có hơn một trăm người cũng đều đi ra.  

 

Những người này đều là những tu giả hàng đầu tới từ các thành phố khác nhau. Hai ba người tập hợp lại với nhau, sau đó đi về phía quảng trường Thiên Quân Môn.  

 

Một lúc sau, đoàn người đã tới quảng trường tráng lệ.  

 

Chính giữa quảng trường là một tác phẩm điêu khắc cao vài chục mét. Sinh động như thật, hai mắt trợn tròn, mang theo khí thế uy nghiêm vô tận.  

 

Dù nhìn về hướng nào đều có thể cảm nhận rằng đôi mắt đó đang nhìn mình. Tượng điêu khắc này có một thủ pháp kỳ diệu, hoặc có thể nói là một biểu hiện cảnh giới cực cao.  

 

Ngoài tượng điêu khắc, trên quảng trường còn có các chiến đài cao vút. Mỗi trận địa rộng hàng trăm mét, được bao bọc bởi một lớp năng lượng ánh sáng  

 

“Đó là chiến đài. Chỉ cần thông qua cuộc khảo sát tài năng thì có thể đứng trên chiến đài, nhận cuộc đánh giá cuối cùng”, trên mặt Thiết Sơn lộ ra sự hưng phấn.  

 

Điều mà một tu giả luyện thể cần là không ngừng chiến đấu, từ đó nâng cao thực lực của mình.  

 

Dương Hạo nhìn bức tượng điêu khắc mà sửng sốt vô cùng. Cậu cảm giác như bức tượng ấy đang sống, tạo cho cậu một tác động mạnh mẽ.  

 

Mọi người lần lượt đến quảng trường, sau đó trong điện thờ duy nhất cuối quảng trường xuất hiện ba bóng người.  

 

Một trung niên, hai thanh niên. Trong số hai người phía sau, Y Thắng Tuyết, người mạnh mẽ mà trước đây Dương Hạo từng gặp ở trong số đó. Ba người vừa đi ra, đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh lại.  

 

Tất cả mọi người đang theo dõi ba hình bóng, chờ đợi bước tiếp theo.  

 

“Ta là Phó môn chủ của Thiên Quân Môn, Tề Đằng. Hai vị này là Y Thắng Tuyết và Vũ Xuyên. Họ đều là những đệ tử tài năng nhất trong Thiên Quân Môn ta”, người trung niên đó nói, giọng nói như sấm rền khắp nơi.  

 

Dương Hạo nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, đối phương không lộ ra chút khí tức nào, giống như một người thường. Như vậy càng khiến cậu chấn động.  



Với năng lượng linh hồn của cậu đều có thể cảm nhận được chút khí tức tu vi của Y Thắng Tuyết và Vũ Xuyên. Nhưng người đàn ông đó không thể nào cảm ứng được, rất rõ ràng, người này còn mạnh hơn đám người Y Thắng Tuyết nhiều. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK