“Ngươi là linh hồn của kiếm?”, Dương Hạo nhìn thanh niên đồ đen, lập tức biết được thân phận của đối phương. Có thể hiên ngang đứng trong tia sáng sấm sét mà không chút tổn thất nào, ngoại trừ linh hồn của kiếm, y không nghĩ ra bất kỳ thân phận nào khác.
“Ha ha! Tiểu tử, ngươi cũng biết đoán đấy. Đúng vậy, ta chính là linh hồn của kiếm. Vì vậy, ta khuyên ngươi hãy tránh xa thân thể của ta. Nếu không, giết không thương tiếc”.
Thân thể của nó đương nhiên là chỉ thanh kiếm tàn. Trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia sáng, linh hồn của kiếm đã có trí tuệ siêu phàm như vậy, vậy thì thanh tàn kiếm này nhất định là bảo vật phi thường.
Nở nụ cười ranh mãnh, y nói: “Thân thể của ngươi? Đó chẳng qua chỉ là một thanh tàn kiếm, ngươi còn có mặt mũi nói là thân thể của ngươi?”
“Ngông cuồng!”, thanh niên đồ đen nghe vậy thì vô cùng tức giận, uy lực kiếm đạo đáng sợ lập tức phóng ra từ trung tâm của nguồn sấm sét, đè về phía Dương Hạo.
“Đáng sợ quá!”, sắc mặt thay đổi rõ rệt, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân sắp bị giết chết. Uy năng của kiếm đạo đó hóa thành một làn sóng dâng trào, nhấn chìm linh hồn của y.
“Kiếm đạo Hoàng Hôn, diệt sinh linh!”, gầm lên một tiếng, kiếm đạo trong cơ thể y lập tức bộc phát. Mặc dù kém xa so với uy năng của tàn kiếm nhưng cũng có thể chống lại đang áp lực đáng sợ đó.
“Kiếm tu?”, thanh niên đồ đen khẽ ngây ra, sau đó toàn bộ uy năng kiếm đạo đều hóa thành hư vô.
Nó nhìn Dương Hạo, bình thản nói: “Niệm tình thân phận kiếm tu của ngươi. Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, nếu như dám lỗ mãng nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi”.
Hô hấp của Dương Hạo gấp gáp, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.
Y nói: “Tiền bối, mặc dù ngươi là linh hồn của kiếm. Nhưng ta nghĩ, ngươi cũng khao khát chiến đầu, càng khao khát máu tanh. Có lẽ ngươi đã từng là một thanh kiếm thần thống trị thiên hạ. Nhưng ngươi có từng nghĩ, ngươi cứ chôn mình trong bụng con dã thú này, sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa không?”
Thanh niên áo đen cau mày, nói: “Ngươi muốn ta theo ngươi? Không thể nào!”
“Ta là binh khí Thiên Linh, làm sao có thể theo một tên còn chưa phải là Thiên Quân chứ. Chủ nhân trước của ta đường đường là Đại Đế. Nếu như ta theo ngươi vậy không phải là hủy hoại thanh danh của chủ nhân sao?”
“Binh khí Thiên Linh?”, trong mắt Dương Hạo hiện lên sự ngạc nhiên. Du Huyền nói đúng, thanh tàn kiếm này quả nhiên vượt qua cấp độ của một bảo vật Thuần Dương.
Binh khí Thiên Linh cao hơn Thuần Dương một bậc. Về uy lực thì mạnh hơn Thuần Dương gấp trăm lần. Dương Hạo không biết nhiều về cấp bậc của binh khí, tuy nhiên có thể thanh trường kiếm mà thanh niên áo đen này kiểm soát, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
“Hừ! Không phải Thiên Quân đỉnh cao, muốn ta đi theo, chỉ e là không dễ”, thanh niên đồ đen ở phía sau lại cao ngạo nói thên.
Dương Hạo không khỏi nở nụ cười, từ biểu cảm của thanh niên đồ đen này, y có thể thấy được hắn đã thả lỏng một chút. Đồng thời trong lòng y cũng thở dài, linh tính và trí tuệ của linh hồn kiếm này tuyệt đối vượt xa người thường vô số lần.
Y trầm mặc một chút, ngẩng đầu nói: “Thân thể của ngươi hỏng rồi, lẽ nào ngươi không muốn tu sửa sao?”
“Tu sửa thân kiếm?”, bốn từ nói ra, sắc mặt của tên đó liền thay đổi, một chút khao khát xuất hiện trên gương mặt hắn.