“Cảnh giới Tử Phủ nguyên anh? Sao có thể được? Cậu rõ ràng đã cưỡi gió mà đi, đây là đặc điểm của cảnh giới Linh Kiếp. Đừng cho rằng ông già này hoa mắt nên nhìn không rõ”, Từ Hạo không nhịn được trợn mắt nói.
Trong mắt ông lão phía trước Từ Hạo lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói: “Thì ra vị công tử này có quen biết với Từ Hạo. Nếu đã vậy thì càng là khách quý của điện Đan Khí chúng ta rồi”.
Nói xong ông lão chuyển sang nói với Từ Hạo: “Từ Hạo, là ngươi kiến thức nông cạn. Thế giới tu luyện, không thiếu chuyện lạ. Có một số người tài nguyên thiên phú tuyệt đỉnh, ở cảnh giới Tử Phủ lĩnh ngộ đạo pháp, nắm chắc lực pháp đạo, đây cũng không phải là chuyện không thể”.
“Giống như vị công tử mà ngươi quen biết này. Cảnh giới của cậu ấy quả thực là Tử Phủ nguyên anh, nhưng cậu ấy nắm chắc lực pháp đạo, vì vậy còn mạnh mẽ và tinh thuần hơn so với cảnh giới Linh Kiếp thông thường”.
Nghe xong lời của ông lão, sắc mặt Từ Hạo trở nên chấn động.
Ông ta đánh giá Dương Hạo từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một thiên tài rất giỏi, tuy nhiên dù như vậy vẫn là đánh giá thấp cậu rồi. Với thiên phú của cậu, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi nhiều đến vậy, tôi đến cả một chút ghen tị cũng không dám có luôn đấy”.
Bàn về cảnh giới, Từ Hạo này đã mấy trăm tuổi cũng chỉ ở cảnh giới Tử Phủ nguyên trì. Ông ta vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp Dương Hạo, tên nhóc này chẳng qua mới chỉ là cảnh giới Kim Linh bước ba mà thôi.
Lúc ấy Từ Hạo còn nói một câu: “Cảnh giới Kim Linh bước ba, nhóc này cũng khá đấy. Tuổi trẻ như vậy, đột phá Tiên Thiên không phải là chuyện khó, thậm chí còn có khả năng đột phá Tử Phủ”
Nhưng bây giờ, chưa tới thời gian ba năm, lời khi đó của ông ta đã vĩnh viễn không đủ để đánh giá cậu nhóc Dương Hạo này nữa.
“Ài! Tôi chỉ có thể thừa nhận, mắt của mình hoa rồi”, thở dài một tiếng, sau đó Từ Hạo lại nhìn Dương Hạo cười.
Tên nhóc này càng xuất sắc, ông ta càng vui mừng. Dẫu sao, quan hệ của Dương Hạo và ông ta khá tốt. Thấy y trưởng thành, giống như chăm sóc một vãn bối từng bước trường thành vậy.
“Công tử Dương Hạo, đi vào rồi nói tiếp”, lúc này, lão nhân của điện Đan Khí vẫy tay với Dương Hạo, cử chỉ và thần thái vô cùng khách sáo.
Từ Hạo nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên nhớ lại thái độ vừa rồi của trưởng lão đối với Dương Hạo, trong lòng cũng trở nên kinh ngạc.
Ông ta biết rõ tính cách của vị này, thiên tài thông thường hoàn toàn không lọt vào mắt của vị này được. Lần trước mấy tu giả cảnh giới Tử Phủ của điện Đan Khí muốn vào gia môn của bọn họ liền bị lão đuổi đi.
Đối với người ngoài, không hề nói quá, càng thêm nghiêm ngặt.
Nhưng bây giờ, đối với tên nhóc Dương Hạo này lại vô cùng khách khí. Từ Hạo không biết nguyên nhân, trong lòng cảm thấy rất buồn bực, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
“Tiền bối, mời!”, Dương Hạo giơ tay về phía ông lão, tỏ ý mời lão đi trước.
Ông lão hé miệng cười một tiếng, vuốt bộ râu bạc trắng, cười nói: "Những thanh niên kính lão đắc thọ như cậu bây giờ đã không còn nhiều nữa rồi. Những người được gọi là thiên tài đó, ai nấy cũng tỏ ra cao ngạo hơn người, rất ít người khiêm tốn như vậy”.
“Ha ha!”, Dương Hạo không khỏi bật cười một tiếng, nói: “Tiền bối nói sai rồi, vãn bối cũng có lúc cao ngạo. Tuy nhiên so với những tên mà vừa nãy tiền bối nói, bản thân ta ta cảm thấy mình tốt hơn họ nhiều. Ha ha!”
“Ha ha!”, ông lão cởi mở cười to, mấy lời này của Dương Hạo thực sự rất hợp với tính khí của lão.
Sau đó lão cũng không khách khí nữa, bước vào trong cửa lớn của điện Đan Khí trước. Vừa đi vừa giới thiệu: “Ta là Đàm Khinh Tinh, cậu có thể gọi ta là lão Đàm, hoặc kêu một tiếng ông lão cũng được”.
“Lão Đàm, lời này của ông làm khó ta rồi. Ta sao có thể gọi ông là ông lão được?”, Dương Hạo cười nói.
Một già một trẻ, một trước một sau bước vào bên trong, còn Từ Hạo đi theo phía sau, sắc mặt khó hiểu nhìn chằm chằm hai người phía trước này.
Vào trong điện Đan Khí, đi thẳng tới đại sảnh bên trong. Đàm Khinh Tinh liền đuổi Từ Hạo đi, sau đó cùng Dương Hạo vào trong uống rượu nói chuyện phiếm.
Sau một hồi trò chuyện, lão đã hiểu được quá trình trưởng thành của Dương Hạo, đương nhiên có một số chuyện Dương Hạo sẽ giấu đi hoặc nói qua loa lấy lệ thôi.
Tuy nhiên cho dù như vậy, những kinh nghiệm cùng sự rèn giũa cũng khiến cho lão Đàm thổn thức không dứt.
Lão thở dài nói: “Nếu muốn xưng là anh hùng, phải vượt qua ngàn năm khó khăn, vạn vạn bước. Sau khi trải qua hàng nghìn kiếp nạn, vẫn đứng vững không ngã mới là ý chí anh hùng đích thực”.
“Tiểu huynh đệ, lão hủ vô cùng bái phục!”, cuối cùng, Đàm Khinh Tinh thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên sự khác thường, như là vẻ khâm phục.
Dương Hạo phất tay cười nói: “Lão ca, nói quá lời rồi. Ta chẳng qua chỉ là đấu tranh vì sinh tồn. Nếu không muốn chết, phải giãy giụa quật khởi trong lúc bần hèn nhất. Chỉ có như vậy thì mới không trở thành tảng đá cho người ta giẫm lên”.
“Hay cho từ bần hèn, hay cho từ giãy giụa quật khởi. Cậu nhóc cậu, tiền đồ vô cùng sán lạn”, Đàm Khinh Tinh nói, sau đó hai mắt sáng lên: “Nếu đã gọi ta một tiếng lão ca, ta cũng sẽ gọi cậu một tiếng tiểu huynh đệ, vậy thì ta và cậu kết nghĩa huynh đệ, thế nào? Không cầu cùng sống, nhưng muốn cùng chết. Cho dù tuổi tác chênh lệch ngàn tuổi, cũng không phải không được”.
“Lão ca thương yêu, Dương Hạo cầu cũng không được”, trong mắt lộ ra tia sáng, khóe miệng Dương Hạo lộ ra nụ cười.