Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vết thương của Đỗ Diệu đã bình phục, hắn và Thủy Linh Lung đi đến bên ngoài mật thất, hai người im lặng đợi.  

 

“Thủy Linh Lung, cô đừng cứ bày ra vẻ mặt này mãi, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi”, Đỗ Diệu liếc mắt nhìn cô gái tuyệt sắc bên cạnh nói.  

 

Rõ ràng là tuyệt sắc nhưng gương mặt lại không hề có vẻ tươi sáng như trước đó, mà đầy khí tức lạnh nhạt, dường như trên khuôn mặt này đã không còn sức sống nữa.  

 

Quả thật là từ khoảnh khắc ông nội đánh lén Dương Hạo, Thủy Linh Lung đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Bây giờ mặc dù cô ta vẫn còn sống nhưng đã trở thành ma nô của Dương Hạo, suy nghĩ duy nhất bây giờ của cô ta là cung phụng chủ nhân.  

 

“Haizzz, công tử cũng thật là, sao lại không thương hoa tiếc ngọc thế chứ”, Đỗ Diệu không khỏi lẩm bẩm.  

 

Ngay khi hắn vừa dứt lời, một luồng sát khí bùng phát từ trên người Thủy Linh Lung, mặc dù chỉ mới ở cảnh giới Kim Linh bước hai nhưng sát khí này lại khiến Đỗ Diệu loạn tâm.  

 

Hắn quay đầu lại nhìn Thủy Linh Lung, lộ ra vẻ ngờ cực, nói: “Cô phát điên gì thế?”  

 

 

 

Thủy Linh Lung lạnh lùng nói: “Đỗ Diệu, nếu anh còn dám nói chuyện vô lễ với chủ nhân như thế thì tôi sẽ giết anh, dù không giết được anh tôi cũng sẽ chết cùng anh”.  

 

“Cô đúng là kẻ điên”, Đỗ Diệu nhìn Thủy Linh Lung hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu rồi quay đi mặc kệ cô ta.  

 

“Ầm ầm! Ầm ầm!”, năng lượng mạnh mẽ bùng phát ra từ trong mật thất, cả mật thất và mặt đất đều rung chuyển dữ dội.  

 

Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung đều hoảng hốt, sau đó nhanh chóng lùi về sau, hai người có thể cảm nhận được sự tàn bạo và hung hãn trong nguồn năng lượng đó.  

 

“Bang!”, cảnh cửa bỗng nứt ra làm đôi, khói bụi bay tứ tung, sau đó một bóng người cao lớn bước ra mang theo khí tức rất tinh túy.  

 

“Công tử, cuối cùng huynh cũng tu thành Tiên Thiên rồi, chúc mừng”, Đỗ Diệu chạy đến, nở nụ cười thô bỉ, dù gương mặt tên này có thêm vài phần chân thành như khi cười cũng có vẻ rất thô bỉ.  

 

“Chúc mừng công tử tu thành Tiên Thiên”, Thủy Linh Lung cũng cúi đầu xuống nói.  

 

Dương Hạo khẽ gật đầu cười, Tiên Thiên, bây giờ cảm giác của cậu rất tốt, dù không có kiếm thuật mạnh hơn nhưng nếu đánh nhau thì không ai có thể cản được Tiên Thiên.  

 

Lướt nhìn Đỗ Diệu, sau đó nhìn sang Thủy Linh Lung, cảm nhận được tử khí nhàn nhạt của người phụ nữ này, cậu không khỏi thầm thở dài.  

 

Cậu nói: “Linh Lung, tôi sẽ không làm khó cô cái gì đâu, cô cũng có thể chọn tiếp tục ở lại nhà họ Thủy, tôi cũng không ngăn cản cô”.  

 

Thủy Linh Lung lắc đầu, thờ ơ nói: “Thủy Linh Lung trước đây đã chết rồi, tôi bây giờ chỉ là đầy tớ của ngài, đời này chỉ đi theo ngài”.  

 

Dương Hạo lắc đầu, cậu cũng không còn cách nào khác với người phụ nữ có trái tim đã chết này nữa, Thủy Vô Ba chết rồi, mặc dù cậu không giết Thủy Linh Lung nhưng lại hủy hoại người phụ nữ phong nhã hào hoa này.  



Dương Hạo có lòng muốn cứu vãn nhưng cũng chỉ có thể từ từ nghĩ cách thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK