Dương Hạo vốn đang nở một nụ cười, có điều lúc nhìn thấy sắc mặt của các huynh đệ đều có phần nghiêm trọng thì không khỏi nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?”
Dương Hoành tiến lên trước nói: “Đại ca, trong nhà xảy ra chuyện rồi, mấy người ông cụ đều không thấy đâu nữa, cả phủ đệ Dương Thị đều biến thành một căn nhà chết chóc”.
“Cái gì?”, trong mắt Dương Hạo đột nhiên loé lên vẻ sắc lạnh, khí tức tàn bạo trực tiếp bộc phát ra bên ngoài, khiến cho cơ thể của Dương Hoành không tự chủ được mà loạng choạng lùi ra sau.
“Đại ca”, sáu người huynh đệ ai cũng lộ ra sắc mặt nhợt nhạt, khí thế của Dương Hạo quá mạnh, mạnh tới độ khiến cho bọn họ không tự chủ được mà run lên.
Sau khi điều chỉnh cho khí thế dịu bớt đi, Dương Hạo trở nên bình tĩnh hơn, cậu nhìn Dương Hoành hỏi: “Nói rõ cho huynh nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Hoành cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người Dương Hạo, không khỏi kinh hoảng trong lòng, cảm giác Dương Hạo mang lại cho cậu ta lúc này dường như còn mạnh mẽ hơn cả mấy thầy giáo bên trong đệ tử nội môn.
Giống như những người kiệt xuất bên trong đám đệ tử tinh anh, khí thế như vậy, ngay cả một lời nói một hành động cũng ngập tràn bá khí và lòng hăng hái.
“Đệ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm qua lúc đệ và mấy người Dương Phong Thanh Thanh trở về Dương Thị thì phát hiện ra cả biệt thự đã không còn một ai. Không có bóng người, thậm chí ngay cả con chó con mèo cũng biến mất hết”, Dương Hoành nói.
Trong mắt Dương Hạo loé lên vẻ tàn bạo, sau đó quay đầu bước ra bên ngoài, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Du Thị. Nếu là như vậy, chi bằng bắt lấy một người của Du Thị, ép cung một phen rồi nói tiếp.
“Đứng lại”, đúng vào lúc này, trước cửa xuất hiện ba bóng người.
Đường đi của Dương Hạo bị bọn họ chắn lại, ám khí và ý muốn giết chóc đột ngột bộc phát, cậu ngẩng đầu lên nhìn ba bóng người vừa mới xuất hiện trước mặt bằng ánh mắt lạnh tanh.
Nụ cười trên khoé miệng càng nồng đậm, sát khí của Dương Hạo cũng càng mãnh liệt hơn, trong cơn gió xung quanh giống như cũng đang ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương và bao trùm lấy ba người bọn họ.
“Dương Hạo, mày đã giết Lục Uy, hôm nay chính là ngày mày phải chết”.
“Không sai, dám động vào người của phòng chấp pháp bọn tao, mày nên đền mạng đi”.
“Chết!”
Ba người lên tiếng, ai cũng muốn lấy mạng của Dương Hạo.
Bình thản nhìn ba người trước mặt, khoé miệng Dương Hạo nở một nụ cười lạnh tanh.
Cậu cũng đã gặp ba người này mấy lần trong học viện Linh Không, hai người trong số đó hình như là đệ tử chấp pháp, còn một người nữa có lẽ là một tên thuộc top đầu trong số đệ tử tinh anh.
Ba người này đều là tu giả ở cảnh giới Ngân Linh cấp bốn tầng hoá nguyên, thực lực rất mạnh, tiếng tăm cũng cực kỳ lừng lẫy, có điều Dương Hạo lại chẳng hề bận tâm tới mấy người bọn họ.
Trong cảm nhận của cậu còn ẩn hiện cả ý định giết người nữa. Ý định giết người này rất quen thuộc, thuộc về thích khách. Dương Hạo thân là thích khách của tổ chức Tài Quyết, cũng đã hoàn thành hai lần nhiệm vụ, đương nhiên hết sức quen thuộc với kiểu ý định giết người này.