“Thứ không biết sống chết”, Thôi Trường Thanh trách móc, sau đó cười với Dương Hạo: “Tiểu huynh đệ Dương Hạo, trước ta vẫn luôn nghĩ không biết cậu rốt cuộc là công tử của đại gia tộc nào. Tuy nhiên sau khi nghĩ kỹ cũng chỉ có duy nhất một thân phận này hợp với cậu”.
Dương Hạo mỉm cười đứng dậy, chắp tay nói: “Tiền bối, xin thứ lỗi cho vãn bối vì đã che giấu”.
Thôi Trường Thanh đứng dậy, cười với Dương Hạo, nói: “Làm gì có. Tiểu đạo hữu Dương Hạo tới nhà họ Thôi là vinh dự của nhà họ Thôi ta. Hoan nghênh còn không kịp, sao có thể trách được?”
Lúc này, sắc mặt Thôi Tử Hàng và Thôi Tử Tranh đều thay đổi. Bọn họ nhìn Dương Hạo, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Thôi Tử Tranh đã bị tát hai cái, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không dám chửi bới.
Dương Hạo là ai, đệ tử chỉ định của Đế Viện, chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ khiến bọn họ với không tới rồi. Huống hồ thực lực của y có thể dễ dàng giết chết Thiên Quân cấp trung như bọn họ.
“Các ngươi lui xuống hết đi”, Thôi Trường Thanh lạnh lùng nhìn Thôi Tử Hàng và Thôi Tử Tranh, phất tay ra lệnh.
Ưng Tử Hùng cũng biết điều rời đi. Lúc này hắn có chút nôn nóng muốn quay về gia tộc, nói với phụ thân của mình, Dương Hạo xuất hiện rồi. Tốt nhất là nên kết giao với tên biến thái này.
“Dương Hạo, không biết cậu tới nhà họ Thôi ta, mục đích là gì?”, Thôi Trường Thanh hỏi.
Dương Hạo: “Mục đích của ta rất đơn giản, hi vọng tiền bối có thể giúp đề xuất ta với Tri Cơ Thiên Quân, ta có chuyện muốn nhờ ông ấy giúp đỡ”.
“Ồ?”, hơi sửng sốt, Thôi Trường Thanh nói: “Cậu có biết, Tri Cơ thường ngày sẽ không dễ dàng giúp người khác đoán thiên cơ. Mặc dù ta có quan hệ rất tốt với ông ấy, muốn nhờ ông ấy giúp cũng rất khó”.
Dương Hạo cau mày, hỏi: “Không biết muốn nhờ ông ấy giúp thì phải trả giá như thế nào. Chỉ cần ông ấy mở lời, ta nhất định sẽ thỏa mãn ông ấy”.
“Cái này thì ta không rõ. Tuy nhiên cậu hãy đợi một lát, đáp án sẽ sớm được tiết lộ", Thôi Trường Thanh bật cười, sau đó nhìn về phía cánh cổng.
Quả nhiên, một lúc sau, một bóng người xuất hiện bên ngoài. Sau đó người đó bước vào bên trong, đi thẳng vào trong đại điện.
“Trường Thanh, đã lâu không gặp”, người tới, âm thanh cũng vang lên.
Người đó mặc đồ xanh, tuổi tác đã cao, cơ thể gầy gò, đôi mắt trũng sâu, mang đến cảm giác vô cùng đáng sợ.
“Tri Cơ, ông đến muộn hơn năm ngoái đấy nhé”, Thôi Trường Thanh cười chào đón.
“Ha ha!”, Tri Cơ Thiên Quân bật cười lớn, sau đó nói: “Đây đều do đại đạo này của ta hại. Ông có thể ngồi đây vô lo vô nghĩ, còn ta phải đi tìm thuốc cứu mạng, bắt đầu lại từ đầu. Nếu không e là ta không sống nổi đến đại thọ của ông đâu”.
“Tranh tài với thiên cơ, ông bạn Tri Cơ à, ông là anh hùng trong lòng người đấy!”, Thôi Trường Thanh không khỏi thở dài, liếc nhìn Dương Hạo một cái, do dự rồi mở miệng.