Trong điện Nguyệt Hội cao lớn, ngoài vị trí chủ trì cao mấy mươi trượng ở trên đầu kia, bên dưới còn có tám vị trí khác, được chia đều sang hai bên.
Tám bảo tọa này cao khoảng hơn mười trượng, vừa xa hoa vừa tôn nghiêm. Nơi này chính là vị trí chỉ có thủ lĩnh của nhánh gia tộc mới có thể ngồi, đại diện cho địa vị cực cao.
Bên dưới là các ghế ngồi bình thường, cao hơn một trượng, có tất cả mấy mươi cái ghế. Những vị trí này là để cho những người ở thế hệ sau có tài năng không yếu kém, hoặc có thể nói là các đệ tử có vài thành tích khá tốt.
Dương Hoắc là thủ lĩnh hiện tại của bộ tộc Dương Thị, dĩ nhiên sẽ ngồi ở vị trí chủ trị cao nhất đó, lão ta nhắm hai mắt lại yên tĩnh đợi.
Nhưng lão ta đột nhiên mở choàng mắt ra, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng chấn động, một lúc sau mới dần thu lại vẻ mặt này.
“Dương Hạo quản lý ấn mực, chấp hành quy tắc của bộ tộc Dương Thị?”, nhắc lại một lần nữa, truyền âm mà lão tổ nói với lão ta vẫn còn văng vẳng bên tai, trong lòng lại dấy lên một trận xáo động.
Đầu tiên là gia chủ của một nhánh gia tộc, sau đó lại là ấn mực, Dương Hạo một bước thăng cấp khá nhanh, ngoài mình và lão tổ, chắc chắn y là người có địa vị cao nhất trong bộ tộc Dương Thị.
“Bùm!”, bóng người lóe lên, một bóng người xuất hiện ở vị trí đầu tiên phía xa bên phải của tám bảo tọa ở hai bên đại điện.
Người này có vẻ ngoài khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, lúc nào trong đôi mắt đó cũng hiện lên chiến ý cuồn cuộn. Mặc dù là Thiên Quân nhị trọng nhưng khí tức trên người hắn lại mạnh hơn cả Thiên Quân tam trọng bình thường.
“Dương Cuồng Nhân, ngươi là người đến sớm nhất”, Dương Hoặc thu lại sự chấn động của mình, nói với thanh niên đó.
Dương Cuồng Nhân nhìn lão ta, lạnh nhạt nói: “Đến sớm về sớm, ông biết bầu không khí nơi này không hợp với tôi. Nếu có chiến đấu, có lẽ tôi vẫn sẽ ở lại một lát, nhưng ở đây đều rất tẻ nhạt và buồn chán’.
“Ha ha, hôm nay có lẽ ngươi sẽ có chút hứng thú đấy”, Dương Hoắc cười nói.
“Bùm!”, lại thêm một người nữa xuất hiện trên một vị trí phía bên trái, người này không ai khác chính là Dương Quan – Thiên Quân tam trọng.
“Cuồng Nhân, không ngờ lần này ngươi lại là người đến sớm nhất”, Dương Quan nhìn Dương Cuồng Nhân cũng không khỏi cười nói.
Dương Cuồng Nhân liếc nhìn hắn rồi quay đầu đi chỗ khác, không phải Dương Cuồng Nhân xem thường Dương Quan, mà là bản tính của hắn trước giờ luôn lầm lì ít nói, trong lòng hắn chỉ có chiến đấu và tu luyện.
“Soạt!”
“Xoẹt!”… từng người một lần lượt xuất hiện, Dương Tiêu, Dương Trác, Dương Hoành… từng Thiên Quân xuất hiện trên vị trí của mình.
Thoáng chốc tám bảo tọa đã được lấp đầy bảy vị trí, ai trong số bảy người này cũng đều là tu giả ở cấp Thiên Quân, khí tức đại đạo lượn vòng trong đại điện.
“Két!”, cửa đại điện mở ra, từng đệ tử tiểu bối cũng liên tục bước vào đại điện, sau đó ngồi vào trên chiếc ghế phía trước.
Họ dè dặt ngồi vào chỗ của mình, không dám quấy rầy đến các Thiên Quân ngồi ở trên bảo tọa và vị trí chủ trì. Nếu các tiền bối này tức giận, họ sẽ không còn tư cách nào bước vào điện Nguyệt Hội nữa.
Được bước vào điện Nguyệt Hội cũng là sự vinh quang cực lớn với rất nhiều đệ tử bộ tộc Dương Thị.
“Dương Hoắc, ta có một thắc mắc”, Dương Cuồng Nhân lướt nhìn bảo tọa thứ tám, không khỏi hỏi: “Cái ghế thứ tám này chuẩn bị cho ai vậy?”