“Thật hay giả vậy, chẳng nhẽ là Vĩnh Dạ hành cung?”, trong phòng, tất cả Thiên Quân đều kinh ngạc đứng lên, kêu lên một tiếng.
Vĩnh Dạ Ma Đế, có thể nhiều người chưa bao giờ nghe nói về cái tên này. Nhưng đối với những con quái vật già đã sống hàng vạn năm này, cái tên này có thể được gọi là truyền thuyết.
Phương pháp ma tu của Vĩnh Dạ Ma Đế đã gây chấn động dân thường. Có hàng ngàn Thiên Quân đã chết trong tay hắn. Trong số đó có vài Thiên Quân cấp cao, thậm chí có cả Thiên Quân đỉnh phong.
Vĩnh Dạ Ma Đế này đã giết ba cường giả cấp đế khi hắn tu lên đế. Trong trận chiến đó, hắn đã trở nên nổi tiếng và trở thành Ma Đế khiến các quần hùng phải khiếp sợ.
“Vĩnh Dạ?”, Mộng Cảnh Thiên Quân hơi nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười nói: “Không ngờ tiện tay làm đại, hóa ra lại là làm đúng”.
"Nhưng ta không hiểu. Nếu người đó rõ ràng biết rằng đó là chìa khóa của Vĩnh Dạ Ma Cung, tại sao hắn lại đem nó ra bán đấu giá? Có lẽ nào hắn không muốn lấy bảo vật và truyền thừa trong đó?”, Trấn Nguyên không khỏi vò đầu suy nghĩ.
"Kệ hắn. Nếu đã biết đây là chìa khóa Vĩnh Dạ Ma Cung thì nhất định phải có được nó”, Mộng Thiên Quân không khỏi nói, sau đó hai mắt lóe lên.
“Người đấu giá có yêu cầu, mọi người hãy nghe kỹ”, lúc này Từ Hạo từ trên khán đài lên tiếng, lập tức gây ra được rất sự chú ý của nhiều cường giả trong phòng.
"Yêu cầu của vị khách quý của chúng ta là bất kể ai lấy được chiếc chìa khóa này, sau khi Vĩnh Dạ Ma Cung mở ra, người đó phải dẫn cậu ấy vào trong đó. Lập lời thề Thiên Đạo, nếu nuốt lời sẽ bị tiêu diệt”, Từ Hạo ung dung nói.
Việc lập lời thề Thiên Đạo là một điều cấm kỵ đối với tu giả, và nhìn chung rất ít cường giả Thiên Quân sẵn sàng làm như vậy. Nhưng Từ Hạo không quan tâm, ông ta biết những vị Thiên Quân này nhất định sẽ lập lời thề.
“Ngươi đang khiêu khích chúng ta sao?”, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trong gian phòng, đột nhiên ánh kiếm từ cửa sổ bay ra, cuồng bạo quanh thân Từ Hạo.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trái tim trong lòng lại gần như muốn nhảy cả ra ngoài.
Nghiến răng nghiến lợi, Từ Hạo nói: "Tiền bối, ta chỉ đang truyền đạt nguyên văn lời nói của vị khách quý. Nếu ngài cho rằng đây là một lời khiêu khích, ngài có thể không tham gia đấu giá. Sao lại làm khó một tên tiểu bối như ta chứ?"
“Hừ!”, đúng lúc này, một luồng sóng không gian quét qua bên người Từ Hạo, sau đó tất cả đao quang đều biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, Mộng Cảnh Thiên Quân đã đứng trước mặt Từ Hạo. Khuôn mặt già nua của lão nhìn chằm chằm cửa sổ bắn ra ánh đao quang, sát khí đột nhiên bộc phát.
"Đao chi đại đạo, cũng được đấy. Nhưng nếu ngươi thật sự lấy ra, ta sẽ cho ngươi thử biết thế nào là không biết lượng sức mình”, nói nhẹ vài câu, Mộng Cạnh Thiên Quân đột nhiên duỗi tay ra.
“Rầm!”, lòng bàn tay xẹt qua, một đạo gợn sóng vô hình bay ra, trực tiếp chỉ vào cửa sổ phát ra ánh dao quang.
"Rắc! Rắc!”, cùng với tiếng xé rách vang lên, gợn sóng lướt qua, không gian bị tách ra từng inch một, sau đó cửa sổ bị vỡ thành nhiều mảnh.