Sau đó ông ta đến chỗ Dương Hạo, thò tay lấy thứ gì đó từ trong bảo vật không gian của mình. Đó là một bảng tên, bên trên chưa có gì, nhưng khi ông ta khẽ phất tay một cái, tên của Dương Hạo đã được khắc lên.
“Đây là lệnh bài thông hành ở Thiên Quân Môn thành La Hầu. Với lệnh bài này, cậu có thể được một lần đánh giá ở Thiên Quân Môn. Một khi thông qua đánh giá, cậu sẽ trở thành đệ tử của Thiên Quân Môn, nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm”, ông Hoắc nói, đặt lệnh bài trong tay vào tay Dương Hạo.
Ông ta lại nói: “Suýt nữa thì quên mất, bảng tên này cậu phải luyện hóa trước. Sau đó nó sẽ hợp nhất lại với cậu. Thứ này thuộc về Thiên Quân Môn, không ai có thể làm giả được, cậu phải giữ nó thật tốt”.
Dượng Hạo nhận lấy bảng tên nặng trịch, sau đó đặt vào trong nhẫn Hắc Vân. Sau đó cậu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hai tia sắc bén.
Cậu nói: “Tôi có thể rời đi, nhưng trước khi đi, tôi muốn làm vài chuyện”.
“Nhà họ Du? Nhà họ Triệu?”, ông Hoắc nhìn chàng trai này, sau đó chậm rãi nói ra mấy từ, rồi lại nói tiếp: “Cậu yên tâm đi! Hai gia tộc này chỉ là hai con muỗi mà thôi. Về phần La Vân phía sau nhà họ Du cũng bị chúng ta đuổi quay về rồi. Tạm thời mà nói, cậu khá an toàn”.
Ông Ninh lên tiếng dặn dò: “Tuy nhiên cậu vẫn phải cẩn thận một chút, La Thị của thành La Hầu thâm sâu khó đoán. Bọn họ sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu”.
“Tôi tự có tính toán”, khi nghe tin La Vân đã rời đi, trong lòng Dương Hạo mất hứng. Nhà họ Du trong mắt cậu chẳng là cái thá gì cả. Mục tiêu vừa rồi của cậu là La Vân, tuy nhiên hắn đã rời đi, vậy thì đến nhà họ Du cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Tam lão, cáo từ”, Dương Hạo hành lễ với tam lão, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đến ngoài cổng lớn, cậu ngẩng đầu nhìn lên bốn chữ Học viện Linh Không oai phong lẫm liệt, trong lòng có chút không nỡ, nơi đây lưu giữ bao kỷ niệm nhiều năm của cậu.
“Tam lão, bảo trọng!”, để lại bóng hình tiêu sái, Dương Hạo bước thẳng ra ngoài cổng, đi tới bên ngoài đường lớn.
“Chủ nhân, công tử”, đột nhiên, trong đầu cậu vang lên một giọng nói.
Ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt hèn mọn của Đỗ Diệu xuất hiện trong tầm mắt. Tên này vẫn không thay đổi, vẻ mặt tiu nghỉu. Nhưng khí tức trên người hắn đã thay đổi, trở nên bạo ngược hơn trước.
Hắn trước tiên dựa theo sự chỉ dẫn của linh hồn gọi một tiếng chủ nhân, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng lại, vậy nên hắn gọi thêm một tiếng công tử.
“Đỗ Diệu, đã lâu không gặp. Thực lực của ngươi khiến ta có chút kinh ngạc đó”, trên mặt Dương Hạo mang theo sự ngạc nhiên, Đỗ Diệu bây giờ, cảnh giới đã cao hơn cậu một bậc. Tên này, không ngờ đã phá vỡ cảnh giới Tiên Thiên.
“Nhờ có sự giúp đỡ của công tử, tôi mới có được ngày hôm nay. Tiên Thiên, trước đây dù nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới. Công pháp mà công tử truyền cho rất mạnh, khiến cho tiềm lực mà tôi tích lũy trước đây được phát huy tối đa, vì vậy tôi mới có thể một phát đột phá cảnh giới Tiên Thiên”, Đỗ Diệu cười he he, vui ra mặt.
Tuy nhiên hắn cũng biết mình không thể quá đắc ý trước Dương Hạo, vì vậy rất nhanh đã thu lại bộ dạng cao ngạo của mình, khiêm tốn đứng cạnh cười.
“Đi thôi! Theo ta đến thành La Hầu chơi”, Dương Hạo mỉm cười với hắn, sau đó bàn tay khẽ chuyển động vài cái, một trận pháp tiến vào trong cơ thể Đỗ Diệu.
Đỗ Diệu lộ ra vẻ kinh ngạc, Dương Hạo nói: “Ở bên ngoài, đừng có lộ liễu quá, cảnh giới Tiên Thiên tuy rằng không yếu, nhưng cũng không mạnh”.