Trong Phiêu Tuyết Vương Thành, một bóng người trẻ tuổi đi lang thang khắp vương thành.
Trong mấy tháng nay, Dương Hạo không ngừng tìm kiếm hình bóng của nhóm người Tô Nhã trong vương thành. Tuy nhiên, mặc dù y đã rất nỗ lực, nhưng không hiểu tại sao ba người Tô Nhã vẫn bặt vô âm tín.
Các đệ tử của Thiên Thành cũng đồng loạt ra ngoài tìm kiếm, đồng thời tin tức Dương Hạo trở về cũng bị cố ý truyền ra ngoài. Cứ như vậy mấy tháng đã trôi qua, nhóm người Tô Nhã vẫn chưa trở về.
Trong lòng Dương Hạo trở nên nặng nề, nhóm người Tô Nhã mãi không trở lại, chỉ có hai khả năng.
Đầu tiên, họ rời khỏi Phiêu Tuyết Vương Thành, vì thế họ hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra ở vương thành, càng không biết đại nạn của nhà họ Dương.
Còn có một khả năng, bọn họ đã chết.
Dương Hạo không hy vọng là vế sau, trong lòng y luôn ôm ảo tưởng rằng nhóm người Tô Nhã vẫn còn sống.
“Phù Kình, ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến. Chuyện của Thiên Thành, ngươi và đám người Ngưu Đằng bàn bạc quyết định”, trước khi rời đi, Dương Hạo gọi Phù Kình mặc đồ đen đến bên cạnh mình.
“Thành chủ, ta biết rồi”, Phù Kình cung kính hành lễ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo với ánh mắt tôn kính cuồng nhiệt.
Ngày trở về đó, Dương Hạo nổi giận chém chết hơn mười vị Thiên Quân. Phù Kình biết mỗi một người đối phương đều mạnh hơn hắn. Có thể lập được chiến tích huy hoàng như vậy, mặc dù Dương Hạo vẫn ở cảnh giới Linh Kiếp, nhưng y đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới.
“Đại trận Thiên Thành đã được mở, trừ Thiên Quân cấp cao ra, không người nào có thể phá vỡ được. Đồng thời, ta cũng sẽ để chiến hạm Trấn Linh lại. Có bảo vật này ở đây, cho dù Thiên Quân đỉnh cao đến đây thì cũng có thể đưa các ngươi ra ngoài kịp thời”, Dương Hạo nói.
Ba ngày sau, một thân ảnh phá không gian rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của rất nhiều đệ tử Thiên Thành.
Ngưu Đằng nhìn bóng lưng đã đi xa của Dương Hạo, nói: “Lão đại không có ở đây, chúng ta càng phải gấp rút tu luyện. Thiên Thành vùng dậy, giúp huynh ấy tiêu diệt tất cả kẻ địch”.
“Nói rất đúng. Trước khi rời đi lão đại đã để lại nhẫn không gian của đám người Xích Hiệt đó. Bên trong có vô số tài nguyên. Huynh ấy cũng hy vọng chúng ta sẽ mau sớm trưởng thành”, Lãnh Lăng nói.
Lúc này, trong lòng mỗi một người của Thiên Thành đều nảy sinh một cảm giác xúc động tu luyện. Họ đã thề trong lòng rằng khi Dương Hạo trở về, họ sẽ cho y nhìn thấy một Thiên Thành hoàn toàn mới.
Phù Kình quay đầu, nhìn hai người Ngưu Đằng nói: “Hai vị phó thành chủ, trước tiên chúng ta phân phát tài nguyên, sau đó lập tức phong bế Thiên Thành, tất cả đệ tử đều tiến vào trạng thái tu luyện”.
Vào ngày đầu tiên Thiên Thành phong bế, ba bóng người đã đi đến bên ngoài Thiên Thành.