“Ôn Thác, đã lâu không gặp”, đúng vào lúc này, hư ảnh đó ngưng kết lại, biến thành một ông lão tóc trắng. Ông ta cười nói một câu với thanh niên đầu trọc, sau đó vung tay xua tan sức mạnh đại đạo căng tràn kia đi.
“Đại sư huynh!”, thanh niên đầu trọc hơi ngẩn ra sau khi nhìn thấy đối phương, sau đó vội vàng thu khí thế của mình lại.
Hắn cung kính hành lễ với ông lão râu trắng, sau đó ngẩng đầu nói: “Đại sư huynh, ngọn gió nào thổi huynh tới một nơi hoang vu thế này? Lẽ nào là sư tôn muốn tìm gặp đệ?”
Ông lão tóc trắng lắc đầu nói: “Ôn Thác, sư tôn không hề tìm gặp đệ. Ông ấy đang bận sắp xếp bảo vật Thiên Linh của mình”.
Trên mặt lộ ra vẻ phấn khích và thần bí, ông lão lại nói: “Lần này ta tới tìm đệ là muốn liên thủ với đệ tranh đoạt một thứ”.
Ôn Thác hơi ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nói: “Đại sư huynh, với tu vi của huynh, chỉ cần không phải Thiên Quân cấp cao thì việc đối phó cũng chẳng có vấn đề gì lớn lắm nhỉ? Trong Viêm Châu của đệ, người bình thường cũng không dám không biết điều như vậy, tới gây chuyện với huynh đệ chúng ta. Thậm chí ngay cả trong Vương Thành cũng có rất ít người dám như vậy. Lẽ nào là người của vương thành khác hay sao?”
“Đệ sai rồi”, ông lão cười lắc đầu, lại nói: “Không phải không có người dám đối đầu với ta. Chúng ta ở dưới trướng sư tôn, địa vị cao quý đương nhiên không giả. Người bình thường đương nhiên sẽ không đối đầu với chúng ta. Thế nhưng lần này thì khác, bởi vì thứ có liên quan tới lần này là chiến hạm Trấn Linh”.
“Huynh nói cái gì? Chiến hạm Trấn Linh!”, thanh niên đầu trọc mở to hai mắt, cơ thể cũng không kiềm nén được mà run lên điên cuồng.
Ông lão gật đầu: “Chính là chiến hạm Trấn Linh. Thứ này xuất thế rồi. Ta nghĩ có lẽ đệ cũng biết, chủ nhân trước kia của nó là Huyết Hải Kiếm Quân”.
Ôn Thác gật đầu nói: “Có ai là không biết tới uy danh của Huyết Hải? Ban đầu lúc đệ còn nhỏ, Huyết Hải đã đi theo Đại Đế chiến đấu khắp thiên hạ. Chỉ đáng tiếc là anh hùng một thời tới cuối cùng vẫn không địch lại được dị tộc mà bỏ mạng như thế”.
“Đệ sai rồi, ngài ấy vẫn chưa chết”, ông lão mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Không những không chết. Huyết Hải giờ đã leo lên địa vị đế vương, sau này đệ phải gọi là Huyết Hải Kiếm Đế mới đúng”.
“Kiếm Đế!”, Ôn Thác hít sâu, trên mặt lộ ra vẻ sùng kính. Địa vị Đại Đế, mấy Thiên Quân như bọn họ chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
“Cụ thể chúng ta đợi tới sau này thì nói tiếp. Dù gì chiến hạm Trấn Linh vừa xuất hiện, những kẻ mũi nhọn trong tán tu đều ra cả rồi. Ai nấy cũng đều không dễ đối phó, vậy nên ta mới tới tìm sư đệ để liên thủ”.
“Thế nhị sư huynh và tam sư huynh đâu rồi? Đại sư huynh, huynh không định gọi bọn họ sao?”, Ôn Thác lên tiếng.
“Đương nhiên phải gọi bọn họ!”, ông lão cười nói: “Có điều hai tên này chạy hơi xa, bọn chúng đã rời khỏi thế giới Phong Vũ rồi. Muốn trở về, e rằng phải sau vài năm nữa. Bây giờ có thể tới chỉ có mình đệ mà thôi”.
Ôn Thác gật đầu, nói: “Đại sư huynh yên tâm, giờ đệ sẽ trở về ngay. Trong vòng hai năm, đệ nhất định sẽ trở về tới Phong Vũ Tinh để giúp huynh một tay”.
Ông lão gật đầu cười, sau đó năng lượng tản đi, cơ thể của ông ta cũng dần biến mất.
Vào khoảnh khắc hình bóng của ông ta sắp sửa biến mất, giọng nói của ông ta lại vang lên: “Ôn Thác, đợi sau khi trở về Phong Vũ Tinh phải lập tức tới Thanh Châu của Vương Thành.