Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Rầm!”, ngay khi y tới gần trung tâm sơn cốc, đột nhiên một âm thanh vang dội truyền ra, còn mang theo luồng năng lượng vô tận.  

 

"Chết tiệt! Trác Sách, ngươi đừng cho rằng ta không thể ngăn cản được ngươi. Nếu như ngươi thực sự cướp tinh thạch đạo văn này, cẩn thận ta cá chết lưới rách với ngươi”, một giọng nói truyền ra.  

 

Ngay sau đó, một giọng nói kiêu ngạo khác vang lên.  

 

"Haha! Đông Liêu, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể giữ được miếng tinh thạch đạo văn này sao? Còn không mau giao cho ta đi, nếu không, cái mạng nhỏ của ngươi xong đời rồi”.  

 

“Ảo tưởng!”, người lúc nãy lại gầm lên.  

 

“Tinh thạch đạo văn?”, Dương Hạo nhướng mày, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.  

 

Tinh thạch đạo văn chính là nguồn gốc của khí đạo pháp. Tinh thạch đạo văn đến từ cơ thể cường giả Thiên Quân, nhưng không phải tất cả các Thiên Quân đều có.  

 

Nghe nói chỉ có cường giả ở bên trên Thiên Quân ngũ trọng mới có thể ngưng tụ được tinh thạch đạo văn. Cũng chính là chỉ có thi thể Thiên Quân cấp cao mới có được tinh thạch đạo văn này.  

 

Tinh thạch đạo văn chính là tinh hoa của toàn bộ cơ thể Thiên Quân. Nếu như cảnh giới Linh Kiếp lấy được có thể nhanh chóng tu hành đạo pháp cơ thể, không chừng có thể sờ tới được ranh giới đại đạo.  

 

“Vận may khá tốt”, khóe miệng lộ ra một chút dữ tợn, bóng dáng Dương Hạo trong nháy mắt lao vào trong sơn cốc.  

 

Thoạt nhìn, trong sơn cốc chỉ có hai người. Hai người này chính là đệ tử của Thiên Quân tiến vào vạn cổ mộ huyệt lần này. Một người là đệ tử của Thiên Quân Tô Đồ, và người kia là đệ tử của Thiên Quân Niếp Yêu.  

 

"Hả?"  

 

"Ai?"  

 

Vào thời điểm Dương Hạo tới, hai đệ tử Thiên Quân ở cảnh giới Linh Kiếp bước bốn cũng phát hiện ra sự tồn tại của u, nhanh chóng quay đầu lại.  

 

“Linh Kiếp bước hai?”, Trác Sách đang mặc một chiếc áo choàng sang trọng, cười lạnh nói: “Hiện tại ta không có thời gian quan tâm ngươi. Ngươi nếu như biết điều thì mau chóng cút đi cho ta. Nếu như không cút thì đừng trách ta không khách khí. Người của điện Đan Khí, ta cũng giết chết không tha”.  

 

Hơn chục đệ tử của Thiên Quân, cộng thêm bốn người của điện Đan Khí. Số người vào trong đây cũng không quá nhiều, vì vậy những thiên tài thanh niên này có thể nhớ được thân phận và lai lịch của người khác.  

 

Trác Sách biết lai lịch của Dương Hạo, và Đông Liêu cũng biết lai lịch của Dương Hạo. Tuy nhiên, thay vì đe dọa như Trác Sách, biểu cảm của hắn đã thay đổi một chút.  

 

Đông Liêu nói: "Vị bằng hữu này, nếu như ngươi giúp ta đối phó Trác Sách, ta sẽ cho ngươi mượn viên tinh thạch đạo văn này dùng nửa tháng, thế nào?”  

 

"Hừ! Ngươi nghĩ hắn có thể giúp ngươi sao?", Trác Sách chế nhạo khinh thường.  

 

Dương Hạo mặc kệ Trác Sách kiêu ngạo, nhìn Đông Liêu, cười nói: “Cho ta mượn nửa tháng, vậy lập lời thề với trời đi”.  

 

“Lời thề với trời?”, khuôn mặt của Đông Liêu trở nên lạnh lùng, hắn nói: “Cần gì lời thề với trời? Chẳng lẽ ngươi không thể tin tưởng ta?”  



“Haha!”, Dương Hạo cười nói: “Nói thật, ta thật sự không thể tin tưởng ngươi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK