“Lão đại, tiếp theo phải làm gì?”, Ngưu Đằng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ háo hức muốn thử. Hắn biết rằng, Dương Hạo khi rời khỏi Thiên Môn Quân nhất định sẽ có những hành động kinh thiên động địa.
“Phải làm gì?”, Dương Hạo khẽ cười, sau đó liếc nhìn Ngưu Đằng và Lãnh Lăng, trong mắt hiện lên một tia sắc bén kinh người.
Cậu xua tay nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta tuyên bố thành lập Thiên Thành. Hai người các đệ đều là Thành Chủ của Thiên Thành ta”.
“Thiên Thành?’, Ngưu Đằng có chút khó hiểu, gãi đầu nói: “Lão đại, không phải chúng ta đã là Thiên Thành Chi Tử rồi sao, vì sao lại còn lập Thiên Thành gì đó nữa?”
“Thiên Thành?”, Lãnh Lăng kinh ngạc kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Thiên Thành, nếu như cậu ta không nhầm, Dương Hạo định thành lập lên thế lực của riêng mình. Mà cậu ta, sẽ trở thành cấp cao nhất trong thế lực của Dương Hạo.
“Chủ nhân muốn thành lập thế lực của riêng mình?”, lúc này, Du Huyền cũng sáng ngời hai mắt. Trong lòng hắn có chút kích động, Dương Hạo càng mạnh, trỗi dậy càng nhanh, vậy thì ngày phục thù của hắn càng gần hơn rồi.
“Ừ”, Dương Hạo gật đầu, cười nói: “Ta nắm giữ sinh mạng của một trăm ba mươi tám cao thủ cảnh giới Linh Kiếp, những người này đều sẽ trở thành thuộc hạ của ta, cộng thêm mấy người các đệ, e là trong mấy tông môn Thiên Quân cũng không có nhiều cao thủ cấp Linh Kiếp như vậy”.
“Tuy nhiên thì chúng ta vẫn thiếu Thiên Quân trấn giữ, kém hơn rất nhiều so với các thế lực hàng đầu ở Thanh Châu”, Lãnh Lăng nghiêm túc nói.
Có Thiên Quân và không có Thiên Quân, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Cho dù có nhiều cao thủ cảnh giới Linh Kiếp thế nào đi chăng nữa cùng không bằng một Thiên Quân. Vì thế Lãnh Lăng mới nói như vậy.
Ngưu Đằng phản ứng lại, hưng phấn nói: “Có Thiên Quân hay không có Thiên Quân thì có liên quan gì? Chỉ cần lão già nhà ta ở đó, ta có thể nhờ lão giúp đỡ”.
Dương Hạo nhìn hắn, hỏi: “Nếu như ta giống như lần này, chọc phải liên minh Bách Phong thì sao? Lão già nhà đệ còn có thể ra mặt giúp đệ không?”
Ngưu Đằng ngây ra, sau đó sự hưng phấn trong mắt dần nhạt đi, rơi vào trầm mặc.
Hắn biết rất rõ bản tính không tranh giành với đời của lão già nhà mình, nếu như để lão biết e là lão sẽ trực tiếp lôi hắn về, sau đó nhốt lại trong sơn môn, tuyệt đối không để hắn ra ngoài.
“He he! Các ngươi quên rằng chủ nhân có chiến hạm Trấn Linh sao?”, Du Huyền hai mắt sáng ngời, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
Hắn một câu chủ nhân, hai câu chủ nhân, không hề có chút không tự nhiên nào. Nếu đã trở thành người hầu của Dương Hạo, trong lòng hắn chỉ có người chủ nhân này thôi.
Đương nhiên, nếu như có một ngày, bản thân hắn có năng lực thoát khỏi sự trói buộc của lời thề thiên địa, hắn sẽ lại giành lại tự do cho bản thân.
“Du Huyền, huynh vẫn nên gọi ta là Dương Hạo đi! Huynh không nhìn sắc mặt của Ngưu Đằng à, một tiếng chủ nhân của huynh khiến đệ ấy khó coi như vậy, cũng khiến ta không thoải mái. Dù sao ta và đệ ấy là huynh đệ”, Dương Hạo nói.
Ngưu Đằng ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích. Du Huyền cũng tỏ ra biết ơn, sau đó gọi tên Dương Hạo.
“Nếu đã vậy, vậy thì tông môn của chúng ta ở đâu? Nếu là nơi linh khí mỏng manh vậy thì lão Ngưu ta không thích đâu đấy”, Ngưu Đằng cộc cằn nói.
Dương Hạo nhếch mép cười, sau đó gương mặt từ từ hếch lên, nhìn về phía không gian từng bị đường tới Thiên Thành bao phủ.
Lúc này, đường đến Thiên Thành đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tầng mây mỏng. Tuy nhiên, Dương Hạo có thể cảm nhận được khí tức thuộc về Thiên Thành.
“Nếu đã tên là Thiên Thành, vậy thì đương nhiên phải ở trong Thiên Thành rồi”, Dương Hạo lãnh đạm nói, sau đó trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Cái gì?”, kinh ngạc hét lên một tiếng, Ngưu Đằng nói: “Lão đại, huynh đừng đùa nữa. Thiên Thành nghìn năm chỉ mở một lần, lẽ nào huynh có thể tìm được nó trong không gian hư ảo này?”
Không chỉ Ngưu Đằng mà cả Lãnh Lăng cũng kinh ngạc nhìn Dương Hạo. Bọn họ đều biết đường tới Thiên Thành nghìn năm mới mở một lần, không tới thời gian nghìn năm, nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Sự nghi ngờ trong lòng họ cũng giống Ngưu Đằng, chẳng lẽ Dương Hạo thực sự có thể tìm được đường tới Thiên Thành từ trong khoảng không, nếu như vậy thì thực quá đáng sợ.
“Luôn có một số manh mối”, Dương Hạo nói một câu khiến ba người họ kinh ngạc, sau đó cơ thể khẽ động, bay về phía khoảng không hư ảo.
Du Huyền nheo mắt lại, nhanh chóng đi theo. Chỉ có hai người Ngưu Đằng và Lãnh Lăng chưa lãnh ngộ đạo pháp, đứng trên đỉnh núi nhìn theo hai bóng lưng.
“Ở đây đi”, Dương Hạo đi tới không gian cách đó mấy chục dặm, khóe miệng nhẹ nhàng mở ra, một luồng năng lượng nhanh chóng hội tụ trong tay.
“Ầm!”, năng lượng này vừa bắn ra, trong không gian lập tức xuất hiện những dao động, trong vô thức, những gợn sóng tỏa ra.
“Mở ra!”, Dương Hạo hét lên một tiếng, sau đó một luồng năng lượng cuồng bạo lập tức bắn ra. Đồng thời, cậu cũng lấy hai viên Huyền Dương thạch trực tiếp đặt lên chúng.