“Lẽ nào tên này muốn tìm bảo bối? Đừng nghĩ nữa, đây chẳng qua chỉ là trận pháp ảo mà thôi, có kẻ ngốc mới có ý định đi tìm bảo bối”, Ngưu Đằng không khỏi lớn tiếng gào.
Nghe thế mọi người ai nấy cũng lộ ra vẻ đã hiểu, không khỏi tỏ vẻ khinh thường nhìn Dương Hạo.
“Đây chẳng qua là một trận pháp, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến việc tìm được bảo bối ở đây”, Thân Đồ Liệt Nguyệt cười nhạo.
Thịnh Kinh Mãnh cũng xem thường nói: “Tâm tư nhỏ như kiến mà cũng có thể so sánh với những thiên tài như chúng ta ư?”
Đồng Long mở mắt khinh bỉ cười mỉa, sau đó tiếp tục nhắm mắt hấp thụ khí tức tinh huyết xung quanh, trong cơ thể hắn có sự dao động rất nhẹ liên tục vang dội.
“Liên hợp, chúng ta chỉ có liên hợp lại mới có hy vọng”, đúng lúc này, trong số những người tập trung lại một chỗ có một người lên tiếng nói.
Đề nghị của hắn cũng được người bên cạnh tán thành giống Thân Đồ Liệt Nguyệt lúc nãy. Nếu sáu người kết hợp lại với nhau thì sẽ trở thành một sức mạnh không thể xem thường với bất kỳ ai ở đây.
Thân Đồ Liệt Nguyệt và Thịnh Kinh Mãnh nhíu mày, còn Đồng Long vẫn nhắm mắt tu luyện.
Du Huyền cong môi nở nụ cười, sau đó khẽ gật đầu nói: “Đến giờ cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra rồi đấy, nếu mấy tên này biết hợp tác với nhau ngay từ đầu thì không có nhiều người chết như thế”.
“Bây giờ chúng ta tuyên thệ bất kể ai có được truyền thừa đều phải chia sẻ với mọi người”, thanh niên đó lại kiên định nói.
Năm người khác nghe hắn nói thế cũng đều gật đầu, cứ như thế hy vọng của họ sẽ càng lớn, dù không lấy được chìa khóa Thiên Thành, có lẽ cũng có thể có được một ít truyền thừa.
“Dù các ngươi có chung sức với nhau cũng sẽ không có cơ hội đâu”, Thịnh Kinh Minh nói, cơ thể hắn đột nhiên lao ra ngoài, sau đó khí thế cuồn cuộn áp đảo xuống.
“Mặt đất nổ tung, thiên hạ diệt vong, hồn đất đến!”, âm thanh vang dội, mặt đất bỗng rung chuyển, từng vết nứt như mạng nhện xuất hiện xung quanh sáu người đó.
“Giết!”
“Ầm!”, sáu người đó đều thi triển chiêu thức mạnh nhất đánh về phía Thịnh Kinh Mãnh.
Nhưng đúng lúc này trước mặt Thịnh Kinh Mãnh xuất hiện một màn sáng cực lớn, màn sáng hiện ra màu nâu đất, ẩn chứa khí thế vô cùng phong phú.
“Rầm!”, đòn tấn công của sáu người kia không thể phá vỡ được màn sáng của hắn, dù là cảnh giới Linh Kiếp cũng không phá được.
“Huyết mạch của đất đúng là mạnh thật”, Thân Đồ Liệt Nguyệt mỉm cười, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm nghị, vung tay lên tung ra một luồng sáng.
“Vù!”, tiếng gào thét sắc nhọn vang lên, sau đó Diệt Nguyệt Luân quét qua không gian đánh về phía sáu người kia.
Trận chiến vừa nổ ra, Thịnh Kinh Mãnh và Thân Đồ Liệt Nguyệt kết hợp với nhau tung ra đòn tấn công, sáu người kia không thể đỡ được đòn tấn công của bọn hắn, thoáng chốc có hai người đã bị giết.
“Ta bỏ cuộc!”, đối mặt với đòn tấn công của hai người kia, cuối cùng trong số bốn người còn lại có người bắt đầu rút lui.
Sau một tiếng hét đầy tức giận không cam lòng, giọng của hắn lập tức trở thành hư ảo, đến khi rời khỏi không gian này.
Dương Hạo sửng sốt, không ngờ không gian riêng biệt này còn có chức năng như vậy, một khi tu giả bỏ cuộc thì sẽ bị dẫn ra khỏi nơi này.
“Ta cũng bỏ cuộc”.
“Đi!”
Hai tu giả khác cũng nhanh chóng bỏ cuộc, cơ thể họ lập tức biến mất không còn tung tích, rời khỏi không gian này.
“Ta”, một cảnh giới Linh Kiếp cuối cùng vẫn còn cảm thấy may mắn, nhưng khi hắn nhận ra người xung quanh mình đều rời đi hết rồi, hắn cũng muốn bỏ cuộc nhưng đã không còn kịp nữa.
“Ầm!”, sức mạnh lòng đất giáng xuống, màn sáng cực mạnh đó đánh vào người hắn, sau đó lại có một luồng sáng đâm xuyên qua cơ thể hắn.
“Phụt!”, máu bắn tứ tung, hắn không cam lòng ngã xuống đất, cắt đứt cơ hội sống của mình.
Hai người đánh với sáu người, giết được ba người, ba người còn lại chỉ có thể rời khỏi không gian, đòn tấn công Thịnh Kinh Mãnh và Thân Đồ Liệt Nguyệt có thể được gọi là đáng sợ.
“Để ba người chạy mất rồi”, sát khí toát ra từ trong mắt Thân Đồ Liệt Nguyệt, sau đó hắn thu lại Diệt Nguyệt Luân vào trong người mình.
Còn Thịnh Kinh Mãnh, cơ thể hắn cũng chấn động, sau đó thu lại sức mạnh đạo pháp lòng đất vào người, hắn cũng quay lại vị trí trước đó của mình.
Du Huyền nãy giờ không hề động đậy, Đồng Long cũng thế, ngay cả Lãnh Lăng và Ngưu Đằng cũng đứng yên.
Thoáng chốc chỉ còn lại bảy người, trong bảy người này cũng chỉ có một mình Dương Hạo đang di chuyển khắp nơi, dường như không có ý định tranh giành chìa khóa Thiên Thành.
Sau khi trận chiến dừng lại, mọi người bắt đầu nhìn nhau.
Đồng Long cũng chậm rãi mở mắt ra, khí tức đẫm máu không ngừng từ trong cơ thể hắn nuốt xuống, từ tốn đứng lên, khí tức hung tàn bỗng chốc bùng phát.
“Trận cuối cùng, xem ai có thể lấy được chìa khóa Thiên Thành”, Thân Đồ Liệt Nguyệt nhếch môi cười, lộ ra vẻ mặt gian xảo.
“Vù!”, đúng lúc này một bóng người vốn dĩ không hề bắt mắt bỗng di chuyển, thân hình như một luồng sáng màu đen đến gần chìa khóa Thiên Thành, nắm chặt nó trong tay.
Người này không ai khác chính là Dương Hạo, chìa khóa Thiên Thành tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, Dương Hạo nở nụ cười nhạt.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi trận chiến cuối cùng thôi.