Liếc nhìn Kinh Ninh, Hùng La thầm nghĩ: "Lần này, hắn chọc vào Kinh Ninh, có trò hay để xem rồi. Môn hạ của Kinh Ninh không có ai tham gia lịch luyện đường Thiên Thành lần trước, cho nên huynh ấy hiển nhiên không biết tên tiểu tử kia. Đợi đến khi huynh ấy ra tay xóa bỏ tên kia, ta sẽ có cơ hội lấy được chiến hạm Trấn Linh cũng nên".
Kinh Ninh đương nhiên không thể đoán được tâm tư của Hùng La Thiên Quân. Ông ta cau mày một lúc, sau đó đột ngột đứng dậy, hơi thở đầy sát khí.
“Hùng La, giờ ta không thể đi uống rượu với huynh nữa. Đệ tử của ta đã bị giết, ta cũng không có tâm trạng để cùng huynh đi uống rượu”, vừa nói, bóng dáng của ông ta liền biến mất tại chỗ.
“Chờ đã, Kinh Ninh, ta đi với huynh, xem huynh xử lý tên tiểu bối đó như nào”, Hùng La Thiên Quân nói nhanh, sau đó bóng dáng ông ta nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài thành La Hầu, Dương Hạo lại trở về thành phố quen thuộc này. Lúc đầu, khi y mới đến đây, cuộc gặp gỡ với Y Thắng Tuyết dường như ở ngay trước mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu y hiện lên hình ảnh Tông Lãng vì mình mà chết. Sự dữ tợn trong lòng y đột nhiên dâng trào, khiến Đông Long và những người phía sau cũng phải kinh ngạc.
“Ta trở lại rồi đây, lời hứa ba năm, giờ ta sẽ thực hiện”, Dương Hạo nói xong liền bay về hướng Thiên Quân Môn.
Sau ba năm, khi đại sảnh quen thuộc hiện ra trong mắt, Dương Hạo không khỏi thổn thức.
“Huỵch!”, ngay khi họ đến gần cổng Thiên Quân Môn, hai bóng người bay ra khỏi đó.
Hai người này chính là Hướng Ninh Phong và Tề Đằng, hai môn chủ của Thiên Quân Môn. Bọn họ nghiêm nghị nhìn về phía từng cảnh giới Linh Kiếp xuất hiện trên không trung, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Hạo, sắc mặt của bọn họ đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc.
“Những cảnh giới Linh Kiếp này!”, Hướng Ninh Phong dù sao cũng đã trải qua trận chiến đó, nên ông ta lập tức hiểu rằng Dương Hạo đã hàng phục được tất cả những tu giả bị kẹt trong chiến hạm Trấn Linh ngày hôm đó.
Ông ta không khỏi cảm thán, sau đó chào hỏi cười nói: "Dương Hạo, không ngờ cậu lại trở về Thiên Quân Môn của ta như vậy".
"Trời ạ! Thật nhiều cường giả cảnh giới Linh Kiếp!"
"Đi trong hư không, đúng là cảnh giới Linh Kiếp!"
"Sư huynh, sư tỷ, mau đến xem, có nhiều cường giả lắm này".
Trên mặt đất, không ít đệ tử Thiên Quân Môn lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn đoàn người trên bầu trời, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Đối mặt với Hướng Ninh Phong và Tề Đằng, Dương Hạo khẽ cười, sau đó nói: "Ta đến đây để giải quyết ân oán, báo thù cho sư huynh Tông Lãng, ta đã từng nói muốn tự tay báo thù".
Nhưng ngay khi Dương Hạo nói xong lời này, ánh mắt của y đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn. Sát khí nồng nặc tràn ra, bóng dáng của y đột nhiên lao về phía Tề Đằng đang đứng bên cạnh Hướng Ninh Phong.
“Kiếm ra, nhập hư!”, vừa xuất thủ đã thi triển ra cảnh giới nhập hư. Tia sáng liên tục của thanh kiếm ngay lập tức bắn phá cơ thể của Tề Đằng.
“Ọc!”, máu phun ra, Tề Đằng lùi lại, và sắc mặt tái nhợt.