“Ngươi chắc chắn muốn giết ta à?”, Dương Hạo cầm Tử Thần Kiếm trong tay, nhìn Địch Hổ.
Địch Hổ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ sao? Không giết ngươi, ta làm sao có thể chặn được những lời đồn không hay?”
Dương Hạo bật cười, nói: “Ta hiểu rồi. Tuy nhiên, đám người đó quá bủn xỉn. Ở trong mắt ta, trong đám Thiên Quân mấy người, chỉ có ngươi có thể ra tay đấu một trận với ta”.
“Ồ?”, Địch Hổ nhìn thẳng vào Dương Hạo nói: “Ta nghĩ, ngươi vẫn chưa có tư cách để ta ra tay. Cho dù thí quân giả mạnh hơn nữa, có thể ngang hàng với Thiên Quân tứ trọng như ta sao?”
“Ngươi không tin thí quân giả có thể chiến đấu với Thiên Quân tứ trọng sao?”, Dương Hạo mỉm cười nói, giọng điệu hơi thờ ơ.
Nhìn thấy vẻ mặt của y, trong lòng Địch Hổ cảm thấy coi trọng hơn một chút, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không tin”.
“Vậy có muốn mở mang kiến thức một chút không?”, Dương Hạo hỏi. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Địch Hổ: “Được thôi! Ta thật sự muốn xem xem thí quân giả có bản lĩnh đến mức nào mà nói ra những lời điên rồ như vậy”.
“Như ngươi mong muốn”, Dương Hạo nói ra bốn chữ này, trên người y lập tức phóng ra một tia kiếm quang chói mắt, Tử Thần Kiếm trong tay y hóa thành một đạo ánh sáng, một thông đạo màu đen cực kỳ lớn bất ngờ xuất hiện.
“Vèo vèo!”, thanh kiếm đáng sợ xuyên qua con đường luân hồi. Phía trước thông đạo màu đen đó, dường như Địch Hổ cảm giác được thần hồn của mình sắp rời khỏi cơ thể đến nơi.
“Thú huyết cuồng hóa!”, sắc mặt hắn thay đổi, không dám khinh thường.
Cùng với tiếng hét của hắn, cơ thể hắn đột nhiên trở nên khổng lồ. Một luồng khí tức hung ác dâng trào trong cơ thể hắn, sau đó lực đại đạo màu vàng đất cũng xuất hiện.
“Ầm!”, Thổ Hành đại đạo hóa thành một bức tường dày bảo vệ phía trước hắn. Cuồng hóa chi lực tràn ngập trong cơ thể hắn, tung một chưởng đánh về phía kiếm luân hồi mà Dương Hạo thi triển ra.
“Vèo vèo!”, điều khiến Địch Hổ kinh hãi là nhát kiếm đó đã chém nát Thổ Hành chi lực của hắn chỉ trong nháy mắt, triệt để phá tan phòng ngự trước mặt hắn.
Thông đạo u tối bao vây hắn, dường như muốn hoàn toàn nuốt chửng hắn vào bên trong.
“Đây là kiếm đạo gì vậy?”, Địch Hổ nghiến răng, bàn tay hung hăng đánh về phía thông đạo u tối đó.
“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, cùng lúc đó thông đạo bị bóp méo dữ dội, nhưng lại không bị phá vỡ. Trái lại bản thân Địch Hổ không khống chế được mà bay ngược về phía sau, sắc mặt càng trở nên khó coi.