Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Tĩnh đang phiền não tức giận lúc này không khỏi thả lỏng, trong lòng thấy rất đắc ý, nghĩ rằng lẽ nào các ngươi cho rằng Tiêu Tâm dễ động vào sao? Là do ta dùng hộ tâm nội trụ mới có thể cản được Tiêu Tâm, nếu không thì các người cũng nhìn thấy rồi đấy, đến Lâm Phàm mà trong nháy mắt đã bại trận rồi.  

 

Văn Tĩnh khoanh tay, dương dương tự đắc nhìn Lâm Phàm đang bị Tiêu Tâm đuổi đánh, nhưng không hề suy nghĩ rằng vì sao Tiêu Tâm lại đột nhiên chiến đấu ác liệt thế mà vừa rồi lại đánh ngang hàng với mình.  

 

Hắn chỉ cảm thấy có thể là chuyện này chuyện kia, hoặc là hộ tâm nội trụ mà hắn lấy được từ buổi đấu giá đúng là bảo vật tốt, có thể giúp hắn chống lại được Tiêu Tâm.  

 

Tuy nhiên vậy cũng tốt, ai cũng có thể nhìn ra được hắn có thể ngăn chặn được Tiêu Tâm, người mà ngay cả Lâm Phàm cũng không đánh bại được! Như vậy hắn có thể vểnh mặt lên trời rồi.  

 

Nghĩ dù sao ít nhất trong mắt các trưởng lão, tiềm lực của hắn sẽ mạnh hơn Lâm Phàm nhiều, trải qua lần thua này, tin rằng những sư huynh từng đặt niềm tin vào Lâm Phàm sẽ rời đi và  chạy tới chỗ hắn.  

 

Tuy nhiên Thư Đồng và Triệu Quảng lại nghĩ, tuyệt đối không thể để Lâm Phàm thất bại được, bọn họ đã đứng về phía Lâm Phàm rồi, nếu sau này chạy tới chỗ Văn Tĩnh, hắn có thể tin tưởng bọn họ được không?  

 

Nghĩ đến đây, bọn họ đồng thời bỏ Văn Tĩnh ra, hai bóng người lao về phía Tiêu Tâm.  

 

Bọn họ đến rất đúng lúc, Lâm Phàm liên tục bị Tiêu Tâm tấn công, mặc dù bây giờ vẫn có thể chống đỡ, nhưng trong tình thế cực kỳ bị động. từng cú đấm không khác gì những vũ khí hạng nặng để lại vết thương trên người Lâm Phàm khiến hắn la lên không ngừng.  

 

Bây giờ hắn mới biết rằng phán đoán của mình là sai lầm, cổ thần chi lực của Tiêu Tâm quả thực rất lợi hại, sức phòng ngự của hắn chỉ có thể loại bỏ một phần nhỏ sức mạnh của đối phương, phần lực lượng còn lại không ngừng tấn công vào người hắn như hổ dữ, bây giờ Lâm Phàm muốn chạy trốn là chuyện không thể nào.  

 

Ưu thế của cổ thần chi lực của Tiêu Tâm được thể hiện khi đối phó với những đối thủ tương đương với mình, đặc biệt khi đối thủ yếu hơn thì ưu thế đó càng trở nên rõ ràng, chỉ cần đối thủ bắt đầu yếu thế một chút, vậy thì đã xác định được cục diện chiến thắng, đánh cho đến khi đối phương không cách nào chống lại được mới thôi.  

 

Mà thực lực của Lâm Phàm cũng không kém hơn Tiêu Tâm nhiều, phi trảo trong tay cũng là binh khí thượng phẩm, vốn dĩ Tiêu Tâm muốn chiến thắng cũng không phải chuyện dễ dàng.  

 

Nhưng ai bảo Lâm Phàm lại phạm một sai lầm ngu ngốc như thế chứ, lại dám coi thường Tiêu Tâm, nghĩ rằng hắn sẽ không chịu nổi một chiêu. Vì vậy từ lúc bắt đầu đã chủ quan nên mới dẫn tới cục diện bị động bất ngờ này.  

 

Trong lòng hắn không khỏi thầm than khổ, muốn dựa vào sức lực của bản thân để chuyển bại thành thắng dường như là điều không thể rồi, đòn tấn công của Tiêu Tâm càng lúc càng dữ dội, khiến cho hắn phải chịu nguy hiểm mọi lúc, nhưng bây giờ hắn có thể làm gì chứ, lẽ nào chạy tới chỗ trưởng lão kêu cứu sao?  

 

Mà lúc này, Thư Đồng và Triệu Quảng đồng thanh hét lên, lao tới chỗ bọn họ, thấy hai người giao đấu không ngừng, chủ yếu là Tiêu Tâm không hề dừng tay, những đòn tấn công dữ dội khiến cả hai đều phải khiếp sợ.  

 

“Tiêu Tâm, còn không dừng tay, bọn ta sẽ chiến với ngươi!”, Thư Đồng hét lớn.  

 

Thấy hai người này tới, cổ thần chi lực đã được Tiêu Tâm thu lại, Lâm Phàm lập tức cảm nhận được không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ hai người Thư Đồng và Triệu Quảng liên thủ nhất định có thể hạ được Tiêu Tâm, đến lúc đó báo thù cũng chưa muộn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK