Hiện giờ, Lôi Đạo đã thành, lực của bốn loại đại đạo lan tràn khắp cả cơ thể y. Dung hoà làm một, tuy hai mà một. Đạo này chính là ngự trị chi đạo.
Năng lượng bốn đạo có thể tuỳ ý bộc phát ra những lực công kích riêng, cũng có thể dung hoà thành lực công kích của ngự trị chi đạo. Khí tức mạnh mẽ vượt xa cả một số Thiên Quân.
“Vút!”, một lượng lớn tinh thạch Đạo Văn và tinh thạch Thuần Dương bay ra từ trong nhẫn không gian, sau đó lại bố trí khắp người y. Lực hút lớn được triển khai từ trong cơ thể.
“Vù vù!”, cùng với sự luyện hoá của y, năng lượng của tinh thạch Đạo Văn và tinh thạch Thuần Dương nhanh chóng yếu đi. Bản tôn của y toát ra một tầng ánh sáng màu bạc, sau đó lại chuyển thành ánh sáng màu vàng nhạt.
Tiêu Tâm vẫn luôn ở một bên cảnh giác, cảm nhận được khí tức khủng bố và khí thế dung hợp của đủ loại lực đại đạo trên người Dương Hạo thì không khỏi khẽ run lên.
“Thằng cha đáng sợ này, may không phải là kẻ địch của ta”, hắn không nén được thốt lên.
Nhớ lại nhát kiếm đoạt mạng Văn Thương của Dương Hạo, Tiêu Tâm lúc này cũng cảm nhận được nỗi khiếp sợ mờ nhạt lượn vòng trong lòng mình. Nhát kiếm đó cực kỳ đáng sợ.
Sự đáp trả của một kiếm luân hồi dần được khôi phục lại, khí tức của Dương Hạo từng bước trở về trạng thái đỉnh cao. Ba ngày sau, y mở hai mắt ra.
“Vút!”, đứng thẳng dậy, khí tức mạnh mẽ trong cơ thể lập tức bộc phát ra. Vết thương và cảm giác vô lực khi trước đã biến mất sạch sẽ.
“Bốn loại lực đại đạo dung hợp càng thêm triệt để, tiếp theo phải cân nhắc một chút, ta nên tu hành loại đại đạo thứ năm rồi”, trong lòng y thầm nhủ.
“Dương Hạo huynh đệ, chúc mừng ngươi thăng tiến hơn”, Tiêu Tâm cười nói.
Dương Hạo nhìn hắn, trên mặt ngập tràn nụ cười, sau đó lập tức nghĩ tới một chuyện, trong lòng đột nhiên dấy lên một suy nghĩ.
Y nghiêm túc nói: “Tiêu Tâm, ngươi có thật sự bằng lòng làm huynh đệ sinh tử với ta hay không? Ngươi suy xét cho rõ, kẻ địch của ta nhiều vô số kể, trong đấy không thiếu Thiên Quân cực mạnh, Xích Hiệt Thiên Quân chính là một trong số đó”.
“Ha ha!”, Tiêu Tâm khẽ cười, nói; “Ta và ngươi cùng trải qua sinh tử, lẽ nào không tính là huynh đệ sinh tử rồi sao? Dương Hạo, ngươi cũng xem thường Tiêu Tâm ta quá rồi đấy!”
“Ha ha!”, Dương Hạo cười lớn, vỗ mạnh lên trên bả vai của Tiêu Tâm, nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ mời ngươi làm trưởng lão Thiên Thành của ta”.
“Trưởng lão Thiên Thành? Ý gì?”, Tiêu Tâm hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghi hoặc.
Dương Hạo vung bàn tay lớn, hai người đột nhiên biến mất khỏi vị trí. Chiến hạm Trấn Linh xuất hiện, bọn họ cùng bước vào bên trong, hơn nữa còn đứng bên trên bục cao kia.
“Đệ tử Thiên Thành, hiện thân hết ra!”, Dương Hạo nói ra tám chữ này, giọng nói giống như tiếng sấm vang vọng khắp bên trong chiến hạm Trấn Linh.
“Soạt!”