Hạo Nhất có chút sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngây người nhìn năm người vừa nãy vẫn còn nguyên vẹn, lúc này đã biến thành bộ dạng này, tiểu đạo đồng Hạo Nhất ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Dương Hạo thấy vậy, cười khổ vỗ lưng tiểu đạo đồng một cái. Thực ra y cũng không muốn làm gì mấy người này, nhưng tu vi bị phong ấn, cảm thức của cơ thể đã bị giảm xuống rất nhiều. Một khi ra tay không thu lại được, không khỏi dùng hơi quá vài phần sức lực.
Nhưng vài phần sức lực của Dương Hạo đâu phải là thứ mà một cảnh giới Tử Phủ nhỏ bé có thể chịu đựng được. Hơn nữa những người này vừa nhìn là biết tu vi được thúc đẩy từ đan dược, thể chất và sức chiến đấu càng thêm mơ hồ, một khi Dương Hạo ra tay thì bọn họ đều sẽ tan tành.
Nhưng Dương Hạo cũng coi là lưu tình, dù sao cảnh giới Tử Phủ đã luyện thành nguyên anh, tổn hại cơ thể không phải là chuyện gì quá lớn, chỉ cần tìm một chút bảo vật đất trời, tiêu hao chút công phu là có thể bồi dưỡng lại được cơ thể khỏe mạnh. Vừa rồi khi mấy người nguyên anh đó bị đánh bay ra, Dương Hạo cũng không để ý lắm.
Tiểu đạo đồng này rõ ràng là chưa trải qua sinh tử, nhìn thấy Dương Hạo phất tay một cái liền có thể khiến mấy người kia thịt nát xương tan, cậu ta không khỏi sợ hãi. Khi tay Dương Hạo vừa vỗ vào phía sau lưng của tiểu đạo đồng Hạo Nhất, cậu ta như con mèo bị giẫm vào đuôi, lập tức nhảy sang một bên, cách xa Dương Hạo một chút.
Dương Hạo liền an ủi cậu ta vài câu, không ngờ tiểu đạo đồng này tức giận nói: “Cho dù bọn họ có quá đáng thế nào cũng không có ý định làm hại đến tính mạng của huynh, sao huynh lại ra tay tàn nhẫn vậy chứ?”
Dương Hạo liền nói với tiểu đạo đồng Hạo Nhất rằng mấy người này không chết, chỉ là cơ thể bị hủy, nguyên anh vẫn còn, khôi phục lại hình hài cơ thể không phải là chuyện khó, lúc này tiểu đạo đồng Hạo Nhất mới yên tâm, nhưng hình như nhớ ra gì đó, sắc mặt lại thay đổi.
Dương Hạo nhìn sắc mặt của tiểu đạo đồng Hạo Nhất, không khỏi tò mò hỏi: “Sao thế, có chỗ nào không khỏe à?”
Tiểu đạo đồng đương nhiên không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Dương Hạo, chỉ thấy sắc mặt cậu ta xanh lét, môi khẽ run lên, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, chúng ta đều xong đời rồi, Lục trưởng lão nhất định sẽ không tha cho chúng ta”.
Nói xong liền ngồi bệt xuống đất.
Dương Hạo vội vàng hỏi hỏi nguyên do, chỉ nghe thấy Hạo Nhất nói: “Mặc dù tu vi của nhị thế tổ không phải là cao nhất trong bí cảnh đế cung, nhưng dựa vào uy danh vẫn còn của tổ tông, không ai dám chọc vào họ”.
“Nếu là ngày thường, những người này cũng không dám chọc vào một số người. Nhưng từ khi đám người Lục trưởng lão trở về từ chiến trường bên ngoài, lại có người chống lưng cho bọn họ. Bí cảnh Đế Cung này ngoại trừ hậu duệ của Đại Đế, không ai so được với họ”.
Dương Hạo nghe xong khẽ cau mày, nói: “Lục trưởng lão này là tu vi gì?”
Hạo Nhất thất thần nhìn phía trước, yếu ớt trả lời Dương Hạo: “Lục trưởng lão, Lục trưởng lão là Thiên Quân thất trọng đấy. Ông ta là tổ phụ của kẻ dẫn đầu vừa rồi”.
Hạo Nhất không phải chưa từng nghĩ đến việc Dương Hạo cũng là cường giả một phương, cậu ta mới tận mắt chứng kiến Dương Hạo nói chuyện với Đại Đế cách đây không lâu. Mà với thân phận của Đại Đế, không thể nói chuyện với một người có tu vi thấp hơn nhiều lâu như vậy được.