“Ngươi? Có năng lực đấy sao?”, Dương Hạo cười nói.
Thôi Tử Tranh: “Ngươi có thể thử, một cảnh giới Linh Kiếp, cho dù là thí quân giả, ở trước mặt Thiên Quân nhị trọng như ta thì chẳng là cái thá gì cả”.
Liếc mắt nhìn Tam Mục và Bát Túc, hắn nói: “Còn về đối phó với hai người bọn chúng, trong nhà họ Thôi ta không phải là không có ai”.
Nói rồi mấy bóng người đi ra từ phía sau người thanh niên, bao vây Tam Mục và Bát Túc. Những người này đều là từ cảnh giới Thiên Quân tam trọng đến Thiên Quân tứ trọng.
“Tam ca, đây là khách của ta, hình như chưa đến lượt huynh hỏi tội nhỉ?”, sau khi đợi trong đại điện một lúc mà không thấy ai vào, Thôi Tử Ngọc liền đi ra ngoài tìm, không ngờ rằng Dương Hạo lại đang gặp chuyện.
Trong lòng cô ta lại trở nên căng thẳng, nói thực lòng, vị đại phật Dương Hạo này quả thực rất khó phục vụ. Một khi khiến y nổi giận, có lẽ bản thân cô ta dù có nỗ lực thế nào cũng không thể tiếp cận y được.
“Ha ha! Tứ muội tốt của ta à, cái gan của muội không nhỏ nhỉ, lại dám đưa người không rõ lai lịch về chiến điện của nhà ta. Là ai cho muội cái quyền đấy?”, câu cuối cùng, Thôi Tử Tranh đã dùng xung kích sóng âm, vô cùng hùng hậu.
Thôi Tử Ngọc không chút nhượng bộ, lạnh lùng nói: “Chuyện ta muốn làm, không đến lượt huynh chỉ trỏ này kia. Người khác không biết lại cho rằng, huynh là gia chủ tương lai của nhà họ Thôi đấy? Sao thế, huynh là đang muốn làm gia chủ đúng không?”
Cái mũ này ập xuống khá nặng, tuy nhiên quả thực là như vậy, sắc mặt Thôi Tử Tranh lập tức sầm xuống, nói: “Thôi Tử Ngọc, muội đừng có ngậm máu phun người. Ta chẳng qua chỉ là đang đề phòng kẻ gian vào trong đại điện của nhà họ Thôi, vậy thì có gì sai chứ?”
“Huynh!”
“Câm miệng hết cho ta!”, Khi Thôi Tử Ngọc chuẩn bị đáp trả, một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới từ phía dưới.
Trên người ông ta tỏa ra khí tức hùng vĩ, lúc ẩn lúc hiện. Lực đại đạo xoay tròn xung quanh, khiến cho không gian trở nên méo mó.
“Cấp đỉnh cao, là Thiên Quân tứ trọng”, Tam Mục nhìn một cái, sau đó liền nói ra cảnh giới của người này. Đây là thiên phú của hắn, dưới cấp Đại Đế không ai có thể qua được mắt hắn.
“Phụ thân”.
“Phụ thân”, hai người Thôi Tử Tranh và Thôi Tử Ngọc đều cung kính chào.
Thôi Trường Thanh liếc mắt nhìn hai người con, lạnh lùng nói: “Tử Hàng vừa mới quay về, Tử Kiều chết không rõ nguyên nhân. Mà hai người các con, một người thì cũng vừa mới về, một người thì tính toán mọi cách mưu đồ, sao ta lại sinh ra bốn đứa nghịch tử các con chứ?”
Thôi Tử Ngọc nghe thấy vậy lập tức cảm thấy ấm ức, nói: “Phụ thân, con vì muốn giúp người tìm cỏ Cửu Diệp Băng Lăng nên mới ra ngoài mà?”
“Vậy sao?”, sắc mặt Thôi Trường Thanh tốt lên một chút, thu lại sự tức giận vừa rồi, nói: “Nhưng con có biết không, con làm như vậy thật quá nguy hiểm, Trịnh Long và Khâu Vĩ đều chết rồi, con có thể sống sót đúng là rất may mắn”.