Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay sau đó, linh khí như cam tuyền chữa lành vết thương trên cơ thể cậu, vết thương khôi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường. Chỉ trong mười nhịp thở, các vết thương đều khôi phục lại.  

 

“Chuyện này?”, Dương Hạo kinh ngạc nhìn làn da nhẵn bóng của mình, trong lòng không khỏi sửng sốt. Linh khí này có tác dụng chữa bệnh thần kỳ, e rằng chỉ cần trọng thương không chết, trong chốc lát liền có thể khôi phục.  

 

“Cửu Tử Đường!”, đứng dậy, nhìn ba chữ lớn ở trên cánh cổng trước mặt, Dương Hạo đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức uy nghiêm và thần bí xông về phía mình.  

 

Khí tức bí ẩn này không phải áp chế nội năng lượng trong cơ thể, mà là loại chấn động linh hồn. Dường như khi viết ba chữ đó, chủ nhân của nó đã thêm vào đó một loại khí tức linh hồn.  

 

Dương Hạo dừng một chút, sau đó trong lòng không khỏi nhói lên, đi về phía cổng.  

 

“Ầm ầm!”, cánh cửa nặng nề bị đẩy ra, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy vị trí của mình có một loại khí lưu cuồng bạo đang xoay chuyển.  

 

Khí lưu như cơn lốc, suýt chút nữa thì thổi bay cậu. Khó khăn lắm mới đứng vững, cậu nhìn về phía trước, chỉ thấy một tấm bia đá cực lớn bên trong không gian trước mặt.  

 

Bên trên tấm bia đá có treo ba miếng lệnh bài. Từ trái sang phải, đó là: Cửu Tử Nhất Sinh, Cửu Sinh Nhất Tử, Thập Tử Vô Sinh.  

 

“Thập Tử Vô Sinh”, khi nhìn thấy miếng lệnh bài cuối cùng, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng màu xám mạnh mẽ bao trùm lấy mình.  

 

Năng lượng này mang theo một cảm giác ớn lạnh đáng kinh ngạc, gần như đóng băng cậu ở đây.  

 

“Ma khí xung thiên!”, gầm lên một tiếng, hai mắt Dương Hạo chợt sáng ngời. Năng lượng đó là năng lượng ma khí thuần khiết nhất.  

 

Lúc này, đứng trước tấm bia đá, cậu như được trở về nhà. Năng lượng quỷ dị dâng lên ngút trời, cộng thêm sự cộng hưởng của miếng lệnh bài, khiến cậu chìm đắm trong ma ý vô biên.  

 

“Vù!”, lệnh bài tự động bay về phía cậu, và sau đó đáp xuống lòng bàn tay cậu.  

 

Ngay sau đó Dương Hạo thấy hai mắt nhòe đi, sau đó cả người xuyên qua một không gian tối tăm, khi có thể nhìn thấy mọi vật mới phát hiện mình đang đứng trong một đại điện khác.

 

Đang chăm chú nhìn, ở giữa đại điện có một người. Khuôn mặt người đó khô quắt, làn da ngăm đen và không có một tia sáng nào trong mắt. Nhìn trông giống một vật chết.  

 

Nhưng Dương Hạo lại cảm nhận được luồng năng lượng khí tức kinh khủng từ phía đối phương. Luồng ma khí đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cậu.  

 

“Ma tu, chịu của ta một chiêu thì có thể lấy được bảo vật phía sau ta”, bóng người đó lên tiếng, giọng nói khô khốc, dường như không phải loài người.  

 

Dương Hạo sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm người đó, trong lòng hoảng loạn. Nếu cậu đoán đúng, người đó không phải là người, mà là một con rối bị rút linh hồn và truyền suy nghĩ vào.  

 

“Ầm!”, chưa kịp chuẩn bị, bóng hình đó lao về phía cậu, hóa thành một luồng sáng đen, và một luồng năng lượng mạnh mẽ bắn về phía cậu ngay lập tức.  



Cơ thể bị đánh bay, sắc mặt Dương Hạo lập tức tái nhợt, đập vào vách tường phía sau, máu không ngừng phun ra từ miệng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK