“Tiền bối, đệ tử tới để từ biệt”, Dương Hạo cung kính nói: “Đệ tử thỉnh giáo Vô Song Đại Đế đã lâu, bây giờ sư tôn đã đi tới giới vực, đệ tử vì nghe tin Bát Túc và Tam Mục đi lấy cỏ Băng Lăng Vương vẫn chưa quay lại mà cảm thấy lo lắng không thôi, nên quyết định đi tới vùng đất hoang một chuyến”.
“Ngươi muốn tới vùng đất hoang?”, ông lão Ma Y không khỏi giật mình, sau đó nói với Dương Hạo: “Đất hoang đại vực là nơi như thế nào, ngươi có biết không?”
Dương Hạo không khỏi sửng sốt một chút, y chỉ biết Tam Mục và Bát Túc đi tới vùng đất hoang, chỉ biết nơi đó nằm ở phía bắc của thế giới Phong Vũ, tràn đầy sa mạc và cát vàng. Nghe nói diện tích của nó còn lớn ba khu vực Đông Nam Tây, còn cụ thể thế nào thì không rõ.
Thấy sắc mặt khó coi của Dương Hạo, ông lão Ma Y biết y chưa biết gì về nơi này, cũng may ông ấy sớm đã có chuẩn bị, lấy một chiếc bản đồ từ trong chiếc nhẫn không gian ra, kiên nhẫn giải thích cho Dương Hạo.
Dương Hạo không khỏi toát mồ hôi lạnh, hóa ra đất hoang đại vực này là một vùng đất cằn cỗi, khí hậu và môi trường vô cùng khắc nghiệt. Nếu như người nào không hiểu về nơi này mà tiến vào bên trong, sẽ mất phương hướng trong nhiều thập kỷ và không thể tìm được đường quay về, không những vậy còn phải đối mặt với sự đe dọa của những cơn lốc xoáy sa mạc cổ đại.
"Trận lốc xoáy trên sa mạc cổ đại này cực kỳ kinh người. Tương truyền rằng có một cao thủ cấp Đại Đế muốn tìm đường lên trời trong đất hoang đại vực này nhưng đã bị chôn vùi mãi mãi ở nơi đấy, từ đó đến nay không thấy tung tích”, giọng điệu ông lão Ma Y bình thản, nhưng lại khiến cho Dương Hạo nghe xong rung mình.
“Chuyện này xảy ra khi nào?”, Dương Hạo kinh ngạc hỏi.
“Đã hàng ngàn năm rồi”, ông lão Ma Y chậm rãi nói.
Đại Đế cổ đại! Dương Hạo biết rằng, bây giờ trong thế giới Phong Vũ có tám vị Đại Đế, tuy nhiên vẫn không thể so sánh được với thời kỳ hoàng kim trước đây. Thời điểm khi thế giới Phong Vũ vô cùng hung mạnh, số lượng Đại Đế nhiều hơn bây giờ gấp mười lần. Hơn nữa bất kỳ vị Đại Đế cổ đại nào cũng mạnh hơn Đại Đế bây giờ gấp nhiều lần!
Ngay cả Đại Đế cổ đại cũng bị chôn vùi trong đất hoang đại vực, nếu bản thân hấp tấp xông vào thì kết cục chẳng phải cũng sẽ như vậy sao?
May thay đã có sự chỉ điểm của tiền bối Ma Y! Trong lòng y đã hiểu rõ, nguyên nhân vì sao Tam Mục và Bát Túc lại tới đất hoang đại vực, có lẽ là cũng đã được các vị tiền bối chỉ giáo, nếu không nhất định sẽ bị ngăn lại, ông lão Ma Y nhất định sẽ không để Tam Mục và Bát Túc ngu ngốc đi nộp mạng như vây.
Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào trong đất hoang đại vực này thực sự có đường lên trời sao?”
Ông lão Ma Y cười khổ một tiếng nói: “Ta hi vọng ngươi mãi mãi không biết, nếu không sẽ là chuyện không tốt với ngươi”.
Dương Hạo cười nói: “Ma Y tiền bối yên tâm, bây giờ ta không có ý định này. Trước khi ta tu luyện lên Đại Đế thì sẽ không đi đâu. Tiền bối Ma Y, sự chỉ điểm của ông ta cảm kích vô cùng. Giờ thì phải cáo từ rồi!”
Ông lão Ma Y đưa tấm bản đồ vào trong tay Dương Hạo, Dương Hạo không khỏi sửng sốt, ông ấy nói: “Tấm bản đồ này đã không có tác dụng gì với ta nữa rồi. Sau khi vào trong đất hoang đại vực muốn tìm kiếm cỏ Băng Lăng Vương có hàng nghìn con đường, tấm bản đồ này có thể giúp ngươi tìm thấy con đường chính xác nhất, ngươi cầm lấy đi”.
Dương Hạo cũng không khách khí, y quả thực cần dùng tấm bản đồ này, sau đó liền nhận lấy rồi đi gặp Nghiệp Đế.
“Vì vết thương của ta mà lại khiến ngươi phải phân tâm rồi”, Nghiệp Đế thở dài nói.