Bản Đế, nếu như Ân Vô Song đã dùng hai chữ này để tự xưng, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, gã tuyệt đối là một cường giả Đại Đế.
“Thật sự không thể động vào nó?”, Dương Hạo nhìn về phía cỏ Băng Lăng Vương gần ngay trước mắt, không nén được nỗi thất vọng trong lòng. Có điều y lại không hề cố chấp tiến tới.
Một là Ân Vô Song cũng coi như một nửa sư tôn của mình, dù gì có ân truyền đạo, lời gã nói vẫn phải nghe theo. Thứ hai, dù bản thân thật sự cố chấp tiến tới, chỉ sợ một ý niệm của đối phương thôi cũng có thể giết chết mình một trăm lần rồi.
“Không được động”, Ân Vô Song không nén được mà bật cười, nhìn vào ánh mắt tiếc nuối của Dương Hạo, nói: “Có điều ta có thể đền bù cho ngươi một chút”.
“Đền bù gì thế?”, mắt Dương Hạo sáng lên, ngẩng đầu hỏi.
“Vút!”, trong tay Ân Vô Song chợt động, hai tia sáng màu trắng bay thẳng vào trong ấn đường của Dương Hạo, dù y muốn trốn cũng không trốn nổi.
Sau khi Dương Hạo cảm nhận một chút hai luồng sáng bên trong ấn đường thì sắc mặt y trở nên hơi kỳ quái, sau đó liền nhìn thẳng về phía Tam Mục và Bát Túc.
“Hi hi!”, y nhếch mép cười, vẻ mặt có phần hèn hạ.
“Tiểu tử, ngươi làm gì thế? Đừng cho rằng ngươi là đệ tử của chủ nhân là ta không dám động tới ngươi”, Bát Túc tính khí bộp chộp không kiềm chế được trừng mắt gầm lên hai câu.
“Đồ ngu”, Tam Mục liếc mắt chửi rủa một câu, sau đó chậm rãi khom lưng quỳ xuống trước mặt Dương Hạo, thành khẩn lên tiếng: “Tam Mục bái kiến chủ nhân”.
“Cái gì?”, Bát Túc cũng lập tức phản ứng trở lại, sắc mặt hắn trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống theo, dè dặt lên tiếng: “Chủ nhân, Bát Túc có tội, hy vọng chủ nhân đừng so đo với ta”. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Lúc này, bọn chúng đều hiểu rõ Ân Vô Song đã chuyển giao mình cho Dương Hạo. Lúc này, bọn chúng chính là tay sai của Dương Hạo rồi.
Không sai, hai tia sáng đó chính là ấn thần hồn của hai tên bọn chúng. Từ nhỏ bọn chúng đã được Ân Vô Song thu phục, khắc xuống ấn thần hồn. Mà hiện tại, Dương Hạo là người nắm giữ con ấn thần hồn, y cũng chính là chủ nhân mới của bọn chúng.
“Miễn đi miễn đi”, Dương Hạo bật cười, đây là hai Thiên Quân cấp cao, lúc này lại nghe theo lệnh mình. Sau này bên cạnh y lại có thêm hai hãn tướng rồi.
“Thế nào, ngươi có hài lòng không?”, Ân Vô Song cười nói.
“Hài lòng”, Dương Hạo vội vàng gật đầu, giống như gà con mổ thóc, hai mắt cười tít lại.
Ân Vô Song quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Tam Mục và Bát Túc: “Hai ngươi bảo vệ nơi này thất bại, vốn dĩ nên tiêu diệt thần hồn của hai ngươi. Có điều nể tình mấy người đủ trung thành, hy vọng đừng làm bản Đế thất vọng”.
“Vâng thưa Đại Đế”, Tam Mục và Bát Túc gần như đồng thanh cùng lúc. Cách xưng hô của bọn chúng đã từ chủ nhân sửa thành Đại Đế.