Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mười một ngày trôi qua trong chớp mắt. Trong mười một ngày, Ngưu Đằng đắm chìm trong tu luyện, cũng không có dấu hiệu đột phá.  

             Còn Dương Hạo thì không ngừng tu luyện cơ thể, sức mạnh càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, ánh sáng của Kim Nham Chi Thân cũng trở nên chói mắt hơn trước.  

             “Ầm ầm!”, dưới sự thiêu đốt của ma diễm, vật liệu kim loại trên người cậu cũng dần tiêu hao.  

             Nhưng Kim Nham Chi Thân của cậu chỉ được nâng cao thêm một bậc dưới sự tích hợp của hàng trăm kg kim loại này, chỉ ở cảnh giới Tử Phủ nguyên anh mà thôi.  

             “Thôi kệ đi”, nghiến răng, Dương Hạo trực tiếp lấy ra đá Thiên Hà mà lúc trước cậu lấy được, viên đá to lớn đó xuất hiện trước mặt cậu.  

             “Ma diễm, đốt cho ta, luyện hóa Kim Nham Chi Thân”, gầm lên một tiếng, ma diễm lao ra khỏi cơ thể, bắt đầu nhanh chóng luyện hóa.  

             “Xèo xèo!”, chỉ là viên đá Thiên Hà này vô cùng cứng, ma diễm của cậu muốn đốt chảy nó thì vô cùng khó khăn. Cũng may Dương Hạo không vội, vừa dung hóa và hấp thu.  

             Ba ngày, viên đá Thiên Hà khổng lồ luyện hóa chưa được 1/10. Còn Kim Nham Chi Thân của Dương Hạo đã đạt tới cảnh giới Tử Phủ nguyên anh viên mãn rồi.  

             “Ầm!”, sau tám ngày, Kim Nham Chi Thân đã đạt tới cảnh giới Tử Phủ nguyên trì.  

             “Bùm!”, nửa tháng nữa trôi qua, Kim Nham Chi Thân đã đột phá nguyên trì, đạt tới cảnh giới Tử Phủ pháp tương, cũng chính là Tử Phủ viên mãn.  

             Cho đến lúc này, Dương Hạo mới dừng việc tu luyện Kim Nham Chi Thân lại. Viên đá Thiên Hà trước mặt cậu lúc này chỉ còn to bằng lòng bàn tay.  

             “Nếu như cơ thể là cảnh giới Linh Kiếp, mình có thể hấp thụ càng nhiều. Cảnh giới Tử Phủ mà hấp thụ thứ này quả thực rất lãng phí”, Dương Hạo bất lực thở dài, sau đó thu lại viên đá Thiên Hà.  

             Sở dĩ cậu nóng lòng muốn nâng cao thực lực của bản thân vì trên đường tới Thiên Thành đối thủ đều là những cường giả vô cùng mạnh mẽ, với năng lực hiện giờ của cậu thì còn kém rất nhiều.  

             Đặc biệt là Đông Long, kẻ điên mà Ngưu Đằng nhắc tới. Người này có thể khiến Ngưu Đằng cảm thấy sợ hãi như vậy, một chiêu giết chết cảnh giới Linh Kiếp, thực lực nhất định sẽ rất lợi hại.  

             Tu gần gần ba tháng, ba người cuối cùng lại bắt đầu công cuộc tiến về Thiên Thành.  

             Cầu thang dài 10.000 dặm không ngừng rút ngắn, Thiên Thành xa xôi đã ở trong tầm mặt. Từ một hư ảnh đến một thành phố tráng lệ thấp thoáng. Càng đến gần, trong lòng bọn họ càng trở nên nghiêm túc hơn.  

             Áp lực mà Thiên Thành tỏa ra không chỉ trấn áp tu vi của họ, đến cả linh hồn dường như cũng bị ấn chặt xuống.  

             Trong quá trình này, đám người Dương Hạo cũng gặp một vài nhóm người. Trong số nhóm người này có tu giả mạnh mẽ ở cảnh giới Tử Phủ pháp tương, thậm chí có một hai người ở cảnh giới Linh Kiếp.  

             Tuy nhiên mọi người đều duy trì một khoảng cách nhất định, không ra tay, cũng không hề tỏ ra thù địch. Tách ra đi, cùng hướng về phía Thiên Thành.  

             “Lão già nói rồi, nếu muốn vào Thiên Thành thì phải lấy được chìa khóa Thiên Thành. Mà chiếc chìa khóa đó chỉ có một chiếc, chỉ có thiên tài có khí vận lớn nhất, năng lực xuất chúng nhất mới có thể lấy được nó”, Ngưu Đằng nói.  

             “Chìa khóa Thiên Thành?”, Dương Hạo ngây ra. Trước đây Hướng Ninh Phong chưa từng nói với cậu chuyện này. Nhưng nghe ý của Ngưu Đằng, chỉ khi có được nó thì mới có thể vào được Thiên Thành.  

             “He he! Đây là bí mật mà chỉ có Thiên Quân mới biết. Chìa khóa Thiên Thành ở trên đài trận pháp cao nhất, đương nhiên trận pháp đó không phải ai cũng có thể vào được”.  

             “Rất nhiều người đều cho rằng, chỉ cần vào được trận pháp là có thể tìm được đường tới Thiên Thành. Nhưng chỉ có người từng vào Thiên Thành mới biết, không có chìa khóa Thiên Thành, chỉ cần bước vào Thiên Thành một bước thì sẽ bị trời phạt”.  

             “Chỉ có một cái chìa khóa Thiên Thành thôi sao?”, Dương Hạo sửng sốt. Nếu thực sự như vậy, vậy thì ba người họ không thể cùng vào được sao.  

             “Ha ha! Chỉ có một cái, lẽ nào lão đại huynh còn muốn có rất nhiều sao? Một nghìn năm Thiên Thành chỉ mở cửa một lần, chưa chắc đã có người lấy được nó. Muốn vào Thiên Thành, tưởng dễ vậy à?”, Ngưu Đằng bật cười nói.  

             Lãnh Lăng và Dương Hạo đều ngưng trọng nhìn vị trí vạn dặm phía trên, đài cao tưởng chừng như trống không nhưng bọn họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt.  

             “Đi thôi! Bên trên có không ít người rồi. Ta nghĩ trận pháp nhất định rất nhanh sẽ bị phá”, Dương Hạo nói, cơ thể nhanh chóng lao về phía trước.  

             Ba người đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mất nửa ngày đã vượt qua khoảng cách ngàn dặm, đón chào uy áp mạnh mẽ của Thiên Thành, đến chỗ đài cao.  

             Lúc này bên cạnh họ xuất hiện một đám người. Những người này, có người thì bị thương, có người thì hăm hở đắc ý, còn có mấy người đầy tức giận và phẫn nộ.  

             Dương Hạo liếc mắt nhìn, ở đây có khoảng 80 người, cũng có nghĩa là khi bắt đầu có hàng trăm người, nhưng đến được đây thì chỉ có 80 người này thôi.  

             Nghĩ cũng đúng.  

             Cả đường tới đây, từ lúc gặp Lãnh Lăng, đối thủ đầu tiên cậu đụng phải đã vô cùng đáng sợ. Còn Tôn Lập Dương truy sát bọn họ đã bị cắt đuôi trong cấm chế không gian.  

             Sau đó lại gặp Yêu Vương, rồi đến Vĩnh hằng hắc ám chi trận, sau đó là Ngưu Đằng và ba huynh đệ Đông Hình. Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, nếu không có thực lực mạnh mẽ thì có thể đã chết mấy lần rồi.  

             “Hả?”, đúng lúc này, Dương Hạo cảm nhận được sát khí, sau đó quay đầu sang nhìn, gặp một gương mặt quen thuộc.  

             Đó là một thanh niên khoảng mười tám tuổi, khí chất vô cùng u ám, ánh mắt ãnh đạm cùng khinh thường nhìn Dương Hạo.  

             “Bố La?”, Dương Hạo lập tức nhớ ra cái tên.  

             Trước đây khi đợi ở Bách Phong chi thượng, Túy Tiên Tông Dịch Tung Lam dắt theo đệ tử của mình tới khiêu chiến. Bố La này chính là đệ tử của Dịch Tung Lam.   

             “Hừ!”, khi Dương Hạo nhớ ra thân phận của đối phương, người đó liền hừ lạnh một tiếng, sau đó xuyên qua đám người trực tiếp đi về phía Dương Hạo.  

             “Ta rất ngạc nhiên, không ngờ ngươi lại có thể đến được đây, hơn nữa còn đột phá đến Tử Phủ dưỡng anh. Tuy nhiên cũng chỉ vậy mà thôi, ngươi vẫn phải chết”, Bố La lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng nói.  

             Khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên, nhìn kẻ đối diện đầy ngông cuồng, thở dài: “Sư tôn đó của ngươi đã không coi ai ra gì, không ngờ ngươi còn ngu xuẩn hơn ông ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK