Giả dụ trước đây Dương Hạo tu luyện khí đại đạo, một đòn toàn lực có thể khiến một đỉnh núi cao cả nghìn trượng hoá thành hư vô, vậy thì sau khi tu luyện khí đạo quả, một đòn toàn lực của Dương Hạo chắc chắn sẽ huỷ diệt quy tắc thiên đạo trong phạm vi mấy chục nghìn dặm, cũng có thể nói rằng tất cả những thứ tồn tại bên trong phạm vi này đều sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
So với thời kỳ khí đại đạo thì uy lực đã có sự biến đổi về chất. Từ giờ trở đi, ngoại trừ mấy Đại Đế ra thì Dương Hạo có thể coi là sự tồn tại đỉnh cao nhất ở thế giới Phong Vũ này rồi.
Không biết sau bao lâu, Dương Hạo dần tỉnh lại, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình thì lập tức mỉm cười.
Bên ngoài đại điện đang mưa rất to, Dương Hạo đứng dậy, thấy bên trong đại điện không có ai thì từng bước tiến ra bên ngoài điện. Màn mưa xối mạnh lên trên nền gạch, mang theo âm thanh tí tách trong trẻo, ánh mắt của tất cả mọi người trên quảng trường phía trước điện đều đổ dồn lên trên người Dương Hạo.
Không biết vì sao, trên quảng trường lại tụ tập không ít người, thậm chí Dương Hạo còn nhìn thấy bóng dáng của Dịch Hoả Thiên Quân bên trong đám người, bóng người chen chúc nhau, thậm chí có không ít cường giả Thiên Quân cũng ở bên trong, những người này dùng đủ loại lực đại đạo để đẩy màn mưa sang hai bên, lúc này, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của rất nhiều người.
Chỉ thấy Dương Hạo bước từng bước tiến về phía đám người, khí thế mạnh mẽ từ bên trong cơ thể bao trùm khắp xung quanh.
“Thiên Quân cấp cao”.
Cảm nhận được sự cường hãn của khí thế này, bên trong đám người không khỏi vang lên tiếng rì rầm, trong số Thiên Quân cấp thấp và Thiên Quân cấp trung có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ.
“Nếu như mình là đệ tử Đại Đế, có phải cũng sẽ có uy thế như vậy hay không?”, không ít người thầm nghĩ trong lòng.
Mà đa số Thiên Quân cấp cao và Thiên Quân đỉnh cao đều có biểu cảm kích động, dựa vào tu vi của bọn họ thì đã có tư cách biết chuyện có liên quan tới đại trận Đoạn Thiên của thế giới bên ngoài, có Dương Hạo thì cơ hội chiến thắng của thế giới Phong Vũ sẽ tăng lên rất nhiều.
Dương Hạo không biết vì sao trên quảng trường bên ngoài đại điện lại có nhiều người tụ tập như vậy, vào khoảnh khắc y đang hết sức nghi hoặc.
Màn mưa giữa không trung đột nhiên ngưng lại, một luồng ánh sáng chói mắt loé lên từ trên bầu trời, chẳng bao lâu sau, hai tia sáng rực rỡ chiếu xuống, Dương Hạo đưa mắt nhìn ra thì thấy người bên trái kia chính là Nghiệp Đế, mà người bên phải lại là Ân Vô Song từng có duyên sư đồ với Dương Hạo, lúc này nên gọi là Vô Song Đại Đế rồi. Chỉ thấy Vô Song Đại Đế lại đang dìu Nghiệp Đế bước vào trong điện.
“Đại Đế!”, không ít người sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Nghiệp Đế thì không nhịn được mà kinh hô.
Lúc này, bộ quần áo trên người Nghiệp Đế vẫn coi như phẳng phiu, thế nhưng lác đác vẫn có mấy giọt máu tươi, mà gương mặt của ông ta thì trắng bệch, nhìn là biết đã bị thương nặng.
Rất nhiều Thiên Quân tiến lên trước quan tâm hỏi han Vô Song Đại Đế. Vô Song Đại Đế không nói gì, lập tức cho đám Thiên Quân này giải tán, đỡ Nghiệp Đế bước từng bước về phía đại điện.
Lúc này Dương Hạo mới vội vàng tiến lên trước: “Tham kiến sư thúc, tham khiến Vô Song sư tôn!”
Nghiệp Đế tiều tuỵ khẽ gật đầu, còn Vô Song Đại Đế lại cẩn thận quan sát Dương Hạo.
“Không tệ, không tệ!”, Vô Song Đại Đế từng lưu truyền lại Đan Khí Tam Đạo, Dương Hạo lại vô tình có được nó, hơn nữa còn gặp được phân thân của Vô Song Đại Đế ở trên cánh đồng hoang vu.
Lúc này, Vô Song Thiên Quân lên tiếng: “Dương Hạo, ta nghĩ ngươi cũng biết rõ tình hình bây giờ của thế giới Phong Vũ. Sự kỳ vọng của các vị Đại Đế dành cho ngươi trong những năm vừa qua chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được. Bây giờ ngươi cũng đột phá lên cảnh giới Thiên Quân rồi, ngươi có tình nguyện đóng góp một phần sức lực cho an ninh của thế giới Phong Vũ hay không?”