“Dễ thôi”, Dương Hạo nhếch môi nở nụ cười giả tạo, tên này phải gọi là quả báo hiện thế, trước đó gài bẫy mình hai lần, bây giờ cũng đến lượt mình gài bẫy ông ta rồi.
“Thế này nhé, tôi muốn một nửa bảo vật của điện Tọa Thiên”, cậu không cần nghĩ đã nói thẳng.
“Không được, cậu đừng có mơ”, Vương Hi tức giận nói.
“Không được, sau đó là giọng của Hướng Ninh Phong, ông ta nói: “Điện Tọa Thiên là căn cơ của Thiên Quân Môn, Dương Hạo cậu không thể lấy đi một nửa”.
Dương Hạo khẽ cười, lắc đầu, vẻ mặt của cậu khiến hai người kia cảm thấy không ổn lắm.
Vương Hi tỏ vẻ phòng bị nói: “Này, đừng giở trò gì đấy nữa nhé, cùng lắm tôi chỉ có thể đưa cho cậu một ngàn viên tinh thạch thượng phẩm thôi, còn những cái khác thì không được”.
“Không tiễn”, nghe ông ta nói thế Dương Hạo ném lại cho ông ta hai chữ, sau đó quay người đi vào phòng.
“Đừng! Đợi đã! Đợi chút”, Vương Hi vội vàng kéo Dương Hạo lại, ông ta trợn mắt nhìn tên nhóc còn gian xảo hơn cả mình này, ánh mắt hiện lên vẻ cam chịu.
Đè nén cơn tức xuống, Vương Hi nói: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì, mau đưa giá đi, cậu đừng có mơ đến những thứ không nên nghĩ”.
Dương Hạo cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô tội, cậu nói: “Nói thật nhé, trong điện Tọa Thiên không có bao nhiêu bảo vật mà tôi muốn cả”.
“Cậu”, Vương Hi nghiến răng nói: “Cùng lắm chỗ tôi có phương thuốc của vài thảo dược, lấy mấy thứ này đổi lấy đan Độ Kiếp của cậu”.
Nói rồi ông ta vung tay lên, một đống đồ linh tinh như một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mặt ba người, phương thuốc và rất nhiều thảo dược chứa đầy linh khí.
Dương Hạo lướt nhìn qua, sau đó cười nói: “Ông nghĩ chỉ với mấy thứ rác rưởi này mà có thể đổi được một viên đan Độ Kiếp sao? Không đổi được đan Độ Kiếp còn cần phương thuốc?”
“Tôi, này tên kia, đừng ép tôi phát điên”, Vương Hi nghiến răng nghiến lợi, ông ta nghĩ hôm nay mình quá mất thể diện rồi, từ bao giờ là một người đứng ở vị thế cao vời vợi như ông ta lại thua thiệt như vậy trước mặt một tên nhóc.
“Thôi vậy”, Dương Hạo quay đầu đi vào trong.
“Đứng lại”, Vương Hi tức giận quát, sau đó bước nhanh đến trước mặt Vương Hi, đôi mắt ông ta đỏ ngầu nói: “Nếu hôm nay cậu không giao phương thuốc ra thì ông đây sẽ ở đây không đi đâu cả”.
Dương Hạo nhịn cười lùi về sau mấy bước, nhún vai nói: “Tùy ông vậy, cùng lắm tôi đi là được”.
“Cậu đi đâu, tôi đi theo đó”, Vương Hi nghiến răng nói.
Dương Hạo nói: “Ông không buông tha cho tôi phải không?”
Con ngươi cậu xoay chuyển nói: “Thật ra muốn tôi đưa phương thuốc cho ông cũng được, nhưng tôi có ba điều kiện, ông có thể làm được hết thì tôi mới đưa cho ông”.
“Ba điều kiện gì?”, Vương Hi lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng rồi, phương thuốc đan Độ Kiếp sắp nằm trong tay mình rồi.
“Đầu tiên, sau này khi tôi ra vào điện Tọa Thiên, ông không được thu bất kỳ tinh thạch nào, còn phải để tôi muốn ở bao lâu thì ở”.