“Điều tra, điều tra người mà Y Thắng Tuyết dẫn đi. Tên của hắn là Lãnh Ngôn. Ta muốn biết lai lịch của hắn”, tuy nhiên Bồng Thiên vẫn hạ lệnh.
Ba ngày sau, sau khi điều tra. Lãnh Ngôn này như xuất hiện từ không khí, còn bí ẩn hơn thân phận của Dương Hạo. Cũng chính vì bí ẩn này khiến cho Bồng Thiên càng thêm nghi ngờ.
Nhưng lúc này, Lãnh Ngôn kia đã ở trong Thiên Quân Môn. Cho dù lão có hai mươi lá gan cũng không dám chọc vào đám điên Thiên Quân Môn đó…
Thiên Quân Môn nằm ở phía Đông thành La Hầu. Môi trường ở đây sâu u, cách xa sầm suất, xung quanh đều là cây đại thụ ngất trời, giống như là nơi cho tu sĩ tu luyện.
Khi Dương Hạo vừa tới đây, cậu vô cùng kinh ngạc. Không có cung điện cao lớn, chỉ có những khoảng sân đơn sơ. Hàng đạo lát đá, cỏ cây tươi tốt, giống như đến một chỗ hoang sơ.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cậu cũng hiểu, vì sao nơi này lại trầm mặc như vậy, không phải là không có ai sống, mà là không có ai quan tâm những thứ này.
Trong khoảng sân đơn sơ có một chút khí tức tồn tại. Nồng hậu, thanh tao, lúc ẩn lúc hiện. Tu giả trong những khoảng sân này đều đang bế quan, thế giới bên ngoài có thế nào cũng không liên quan đến họ.
Dương Hạo cũng thu được một khoảng sân, tuy nhiên không giống với người khác, trong sân không chỉ có một mình cậu mà có hơn chục người.
Khí tức của những người này không hề yếu, đều ở mức trên Tiên Thiên. Mấy người mạnh nhất đều là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Xét về khí thế và năng lượng, những cường giả cảnh giới Tiên Thiên viên mãn này mạnh hơn bất kỳ cao thủ cùng cấp nào mà trước đây cậu từng gặp.
“Huynh đệ, ta tên Thiết Sơn, huynh tên là gì?”, trong sân, Dương Hạo đang lặng lẽ lĩnh hội Kiếm lạc hoàng hôn thì có một bóng người đi tới.
Ngẩng đầu lên nhìn tên trước mặt, một loại cảm giác áp bức ập tới.
Với chiều cao gần hai mét, thân hình vô cùng cường tráng. Cơ thể đó mang theo sức mạnh đáng sợ. Chỉ một ánh mắt là có thể thấy được Thiết Sơn này là cao thủ tu vi thể phách.
Cậu mỉm cười nhìn Thiết Sơn, nói: “Huynh có thể gọi ta là Lãnh Ngôn”.
Nếu đã thay đổi diện mạo, Dương Hạo cũng không thể để lộ thân phận, chỉ cần không phải là cường giả cảnh giới Tử Phủ, tuyệt đối không thể phát hiện ra.
“He he! Huynh đệ, ta thấy khí tức của huynh không mạnh, nhưng lại mang cho ta một cảm giác nguy hiểm”, Thiết Sơn cười thành thật, tuy hiên trong mắt lại tràn đầy cơ trí.
“Thường thôi, ta không bằng huynh”, Dương Hạo cười nói.
Thiết Sơn ngồi xuống trước mặt cậu, nói: “Ta tới từ thành Vạn Cố, không biết huynh đệ tới từ đâu?”
Dương Hạo nghĩ một chút, nói: “Thành Tình Không”.
Thành Tình Không này cũng là một thành phố hạng ba trong khu vực của thành La Hầu, nhưng nó nằm gần khu vực biên giới. Chính vì sự hẻo lánh của nơi này nên Dương Hạo mới lấy nó ra.
Quả nhiên, Thiết Sơn chưa từng nghe thấy tên thành phố này, vẻ mặt hơi khó hiểu.
Sau đó cậu ta cười he he nói: “Ta chưa từng nghe thấy tên thành phố này”.
Sau đó Thiết Sơn giới thiệu những người khác cho Dương Hạo. Gã này cứ như bách khoa toàn thư, tên tuổi, tu vi của những người đó cậu ta đều biết rõ.
Dương Hạo không quan tâm đến những người khác, có ba tu giả cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, cậu tìm hiểu một chút.