Y phất tay, nắm lấy chiếc nhẫn không gian, nhìn bảo vật không gian màu bạc của Kinh Ninh Thiên Quân trong tay, sắc mặt Dương Hạo lộ ra một chút ngưng trọng.
Thiên Quân cửu trọng, quả nhiên không sai. Luồng khí đại đạo cuối cùng mà ông ta bộc phát ra quả thực là ở cấp Thiên Quân cửu trọng, trước đây ở chỗ Huyết Hải Kiếm Quân y đã từng cảm nhận được.
Khí tức đáng sợ như vậy, trong thế giới Phong Vũ quả thực là sự tồn tại vô địch. Đối diện với đối thủ như vậy, cảm giác cấp bách trên người y lại tăng thêm gấp đôi.
“Sống thì chiến, chết hóa hư không. Đạo pháp Chiến Thần, sao có thể sợ chiến đấu được?”, khẽ nói một câu, vẻ mặt trở nên kiên định vô cùng.
Bùm!”, lãnh thổ triệu dặm đột nhiên nổ tung, một bóng người ẩn sâu trong lõi cuồng phong xuất hiện.
Xung quanh, một trận cuồng phong kinh hoàng tiếp tục tàn phá. Mọi thứ ở đây đã bị biến thành hư vô. Không có gì ngoài cơn cuồng phong. Phong nhãn lơ lửng trong hư không mang theo năng lượng kinh thiên động địa hủy diệt tất cả, năng lượng đáng sợ ngang với Thiên Quân cấp cao.
“Dương Hạo, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Giết một cơ thể nguyên thần của ta. Ta sẽ đích thân hủy diệt thế giới Phong Vũ, hãy đợi đấy! Ba mươi năm sau, ta sẽ đặt chân đến thế giới Phong Vũ”, người đó.
Vẻ ngoài của người này chính là dáng vẻ của Kinh Ninh Thiên Quân. Chỉ là khí tức trên cơ thể của ông ta còn đáng sợ hơn nhiều…
“Vụt!”, ngay khi Dương Hạo giết chết Kinh Ninh Thiên Quân, một bóng người bên cạnh nhanh chóng xé toạc không gian, nhanh chóng bỏ chạy.
Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Dương Hạo xoay người liếc mắt một cái nhưng không đuổi theo. Người này chính là Ma Lạc Thiên Quân, là người duy nhất trước đây ở thành Tế Nguyệt không ra tay với y. Nếu người này đã biết điều như vậy, không giết cũng được.
Ma Lạc Thiên Quân bỏ chạy, toàn bộ Thiên Quân của thành Tế Nguyệt đều đã bị giết hết. Ở đây giờ chỉ còn lại Yêu Quân mặc áo choàng đen phía sau tiểu hòa thượng Tự Tại và Hồng Diệp Thiên Quân – người chưa bao giờ tỏ ra thù địch với Dương Hạo.
“Tham kiến đạo hữu”, lúc này, Hồng Diệp Thiên Quân nhẹ giọng chào hỏi Dương Hạo, xưng hô là đạo hữu, rõ ràng đã coi Dương Hạo - cảnh giới Linh Kiếp nhưng có thể giết chết Thiên Quân nhị trọng này cùng là cảnh giới Thiên Quân giống mình rồi.
“Ừm, Hồng Diệp Thiên Quân, chào ông”, Dương Hạo khẽ mỉm cười, nói: “Mặc dù khi đó ông suýt chút nữa đã phá vỡ trận pháp Thiên Thành của ta. Nhưng ta không trách ông, ông là người thông minh, biết tiến biết lùi”.
Mấy câu nói, không tốt cũng không xấu, tuy nhiên khi Hồng Diệp nghe được lại có chút căng thẳng. Khi Dương Hạo nói câu đầu tiên, ông ta còn sợ rằng Dương Hạo sẽ tính toán với mình.
Một Thiên Quân, ít nhất là đã sống hàng nghìn năm, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cường giả cao cao tại thượng như vậy lại đi sợ hãi một Linh Kiếp bước ba, chuyện này nói ra người ta đều sẽ không tin.