Dương Hạo nhìn ông lão nhắm mắt lại lần nữa, biết mình không thể biết được tin tức gì từ ông lão, cậu đành thầm thở dài rồi đi về phía đại điện.
Sau khi vào trong đại điện, cánh cửa điện phía sau bỗng đóng sầm lại, sau đó Dương Hạo bị một con đường dẫn xuống dưới thu hút, tim cậu đập thình thịch.
Tháp Địa Linh, đây là lần đầu tiên cậu bước vào nơi này.
Chân khẽ động, cậu đi vào con đường tối tăm, vừa bước vào trong thì một linh khí mạnh mẽ bỗng ập đến khiến linh khí trong cơ thể cậu dao động.
“Linh khí mạnh mà cũng nồng quá, tháp Địa Linh không hổ là thánh địa tu luyện của học viện Linh Không”, Dương Hạo thầm nói, sau đó từng bước đi vào bên trong.
Càng đi vào, linh khí càng dồi dào, cách một trăm mét nhưng linh khí đã mạnh đến gấp năm lần. Dương Hạo đi vào sâu bên trong, linh khí trong cơ thể cậu bắt đầu có sự cộng hưởng.
“Tầng mười một”, đúng lúc này con đường trước mặt Dương Hạo được phân ra.
Một con đường trong đó dẫn đến một cánh cửa, trên đó ghi dòng chữ tầng mười một, mà một con đường khác uốn lượn dẫn đến Linh Tháp sâu hơn.
“Mặc dù linh khí ở tầng mười một khá mạnh nhưng mình phải nhanh chóng nâng cao tu vi vẫn không đủ, cứ đi xuống tiếp”, nói rồi Dương Hạo đi thẳng xuống dưới.
Tầng thứ mười, linh khí gấp ba lần tầng mười một. Dương Hạo dừng lại một lúc lâu sau mới đi xuống sâu hơn đến vị trí tầng thứ chín.
“Dương Hạo”, lúc này có một người xuất hiện ở lối ra vào tầng thứ chín, lúc nhìn thấy Dương Hạo người kia không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Bây giờ trong học viện Linh Không không ai không biết đến Dương Hạo, cho dù không có liên quan và thù oán gì với sự xuất hiện của Dương Hạo, người này cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Thực lực của Dương Hạo quá mạnh, có một người như thế ở trước mặt, hơn nữa còn không phải là bạn, khó đảm bảo cậu ta sẽ không đột nhiên ra tay với mình.
Ở thế giới võ giả không có thứ gì gọi là nhân từ và đạo lý cả, cường giả là bậc chí tôn, có thực lực thì có thể giẫm đạp bất kỳ người nào khác.
Dương Hạo lướt nhìn người kia, đối phương là đệ tử tinh anh, cậu cảm thấy người này hơi quen. Liếc mắt nhìn anh ta một lúc, cậu mới tiếp tục đi xuống.
“Dương Hạo, đệ muốn xuống tầng thứ tám sao?”, đệ tử tinh anh đó do dự một chốc mới hơi thấp thỏm lên tiếng hỏi bóng lưng Dương Hạo.
“Đúng thế, sư huynh có vấn đề gì sao?”, Dương Hạo quay đầu lại mỉm cười nhìn anh ta.
Đệ tử tinh anh đó cảm thấy run lên khi bị Dương Hạo nhìn như thế, anh ta không rõ rốt cuộc vẻ mặt mỉm cười đó của Dương Hạo đang suy nghĩ gì, tên này hôm nay vẫn mang khuôn mặt cười đó giết người nhà họ Du.
“Dương Hạo, tầng thứ tám là người của tiểu đội Phong Hỏa, người dẫn đầu của họ là sư huynh Chu Thanh Hỏa, thực lực của người này rất mạnh, đệ phải cẩn thận”.
Dương Hạo cảm nhận được ý tốt của đối phương nên cũng cảm thấy có thiện cảm với người này, bèn cười nói: “Cảm ơn sư huynh, không biết sư huynh tên họ là gì, sau này có thể vẫn nhờ sư huynh dạy bảo thêm”.
Lúc này cuối cùng Tôn Nham cũng cảm nhận được thiện ý của Dương Hạo, anh ta thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Dương Hạo, huynh tên là Tôn Nham, chỉ bảo thì không dám, sau này huynh còn muốn nhờ đệ chiếu cố đây”.