“Công tử!”, vẻ mặt Đỗ Diệu thay đổi, nhanh chóng chặn trước Dương Hạo.
"Ông nội! Dừng tay!”, Thủy Linh Lung cũng xông lên, ngăn cản ông già, nói: "Ông nội, vị công tử này đã cứu ông, ông không thể làm chuyện này".
"Cứu ta? Ta cần hắn cứu ta sao? Hừ! Còn muốn lấy ngọc Linh Lung Âm Dương đi, đúng là muốn chết mà”, Thủy Vô Ba lạnh lùng nói.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia tham lam. Trên thực tế, khi Dương Hạo giải cứu, ý thức của ông ta hoàn toàn sáng suốt. Làm sao ông ta lại không biết công pháp ma tu mạnh mẽ đó chứ?
Chính lúc đó, cơn tham lam trong lòng ông ta trào ra không kiểm soát được. Sau đó liền tính kế, nằm giả bộ như không thể phục hồi lại như cũ, cho đối phương một đòn chí mạng.
Phải nói rằng, ông ta đã rất thành công. Dương Hạo không phòng bị, đã bị trọng thương.
“Khụ khụ!”, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân, trong nháy mắt liền có thể nhìn ra vẻ tham lam trong mắt người kia.
Cậu cười gằn nói: "E rằng thứ ông muốn giữ lại không phải ngọc Linh Lung Âm Dương, mà là công pháp của tôi?"
“Hừ!”, Thủy Vô Ba chế nhạo: “Giao cái thứ đó ra, tôi sẽ giúp cậu chết nhẹ nhàng”.
Dương Hạo nhếch mép cười, trong mắt cậu loé lên một tia sáng sắc lạnh. Tiên Thiên tiểu thành quả thực rất mạnh. Chỉ có điều dù bản thân có thiệt hại nặng thì cũng không phải là người mà Tiên Thiên tiểu thành có thể tuỳ tiện ức hiếp.
Cậu nói: “Tôi đến cứu mạng ông, ông lại lấy oán trả ơn, có phải hơi vô liêm sỉ rồi không?”
“Hừ! Nếu như có thể trở nên mạnh hơn thì tôi còn cần để tâm tới danh dự làm gì cơ chứ? Huống hồ giết mấy người ở nơi này sẽ không có ai biết tôi đã chiếm được công pháp đó”.
“Giết chúng tôi? Lẽ nào ông định giết cả cháu gái của mình?”
Thuỷ Vô Ba cười lạnh lùng nói: “Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật. Mà tôi cũng không phải người giết con bé, là cậu giết con bé có hiểu không?”
Dương Hạo nhíu mày, ông lão này đã hoàn toàn khiến cho anh nổi điên lên rồi.
Tạm thời chưa nói tới chuyện lão lấy oán trả ơn vì một ma công. Để giữ kín bí mật mà ngay tới cháu gái ruột của mình cũng nỡ ra tay giết chết. Không cần luyện ma công thì người này đã trở thành ma quỷ rồi. Một khi tu luyện ma công, e rằng lão ta sẽ trở thành một ma đầu bị ma tính khống chế.
“Ông nội, ông”, sắc mặt của Thuỷ Linh Lung trở nên trắng bệch, cơ thể không ngừng run lên, dường như ngay cả đứng cũng không vững nữa.
Cô ta không ngờ người ông mà mình cố hết sức muốn cứu, sau khi tỉnh lại lại thành ra như vậy. Lão không chỉ muốn giết ân nhân mà ngay cả cháu gái cũng muốn giết. Ông nội của cô ta lúc này chợt trở nên thật xa lạ.
“Ha ha!”, Thuỷ Vô Ba phá lên cười, sau đó nói: “Linh Lung, cháu yên tâm đi, cháu sẽ không chết vô ích đâu. Ông nội sẽ gây dựng nhà họ Thuỷ chúng ta lớn mạnh, khiến nhà họ Thuỷ trở thành gia tộc số một ở thành La Hầu”.
“Ông nội, sao ông có thể như vậy chứ?”, Thuỷ Linh Lung cuối cùng cũng lên tiếng trách cứ.
“Cháu không cần phải biết”, Thuỷ Vô Ba lạnh lùng nói, sau đó giơ tay hướng về phía cái cổ trắng nõn của Thuỷ Linh Lung, muốn tự tay giết chết cô ta.
“Ầm!”, đúng vào lúc này, một cơ thể lao vút qua, đấm thẳng lên trên bàn tay của Thuỷ Vô Ba, ép lão lùi ra được một chút.