“Cút!”, Bát Túc càng thêm bá đạo, khối cầu cực đại lăn tới, Kiếm Vực và Luân hồi chi kiếm mà Dương Hạo ngưng tụ ra cả chặng được đều chấn động tới nát vụn.
“Kha khá rồi”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, sau đó mạnh mẽ phát ra một tiếng hô: “Lực tâm đạo, phá tâm”.
“A!”, đột nhiên, Bát Túc phát ra một tiếng gào thảm thiết, hắn cảm giác tám cái chân lớn của mình giống như đều bị chặt đứt đi rồi vậy.
“A!”, tiếp theo đó là Tam Mục, hắn giơ tay phải của mình lên, kinh hãi gào lên: “Nhãn thần của ta, a! Nhãn thần của ta!”
Vào lúc hai tên bọn chúng đang xảy ra dị biến, cơ thể của Dương Hạo đã xuyên qua khoảng cách mấy nghìn mét, đi tới mảnh đất có loài cỏ bé nhỏ óng ánh đang mọc kia.
“Vù vù!”, tay y liên tục cử động, nhanh chóng thu hái cỏ Băng Lăng. Nháy mắt y đã lao tới trước mặt gốc cỏ Băng Lăng Vương.
Vào lúc y giơ tay ra hướng về phía gốc cỏ Băng Lăng Vương, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng gào khiếp đảm của Tam Mục.
“Không! Tiểu tử, đừng!”, Tam Mục nhanh chóng lùi ra phía sau với vẻ mặt khiếp sợ.
Bát Túc cũng hoàn hồn trở lại, hắn chạy còn nhanh hơn cả Tam Mục, nháy mắt đã cách xa hồ, đi tới một góc trên đỉnh núi băng.
Dường như dù Tam Mục hay Bát Túc đều cực kỳ sợ hãi việc Dương Hạo nhổ gốc cỏ Băng Lăng Vương kia lên.
Dương Hạo chẳng thèm bận tâm tới hai tên này, y nắm lấy một nhánh nhỏ của cỏ Băng Lăng Vương, tay khẽ dùng lực muốn nhổ hết cả rễ lên.
Thế nhưng vào lúc y sắp có được thứ quý giá này thì một giọng nói bất chợt vang lên bên tai y.
“Tiểu tử, có những thứ không phải ngươi muốn là động vào được đâu”, bầu trời biến sắc, khi câu nói này vang lên, một bóng hình ảo ảnh cũng lập tức xuất hiện.
“Ầm!”, sau khi bóng dáng này xuất hiện, Dương Hạo bị ép phải nằm sấp xuống.
Tam Mục và Bát Túc lại nhanh chóng xuất hiện, run rẩy quỳ xuống trước mặt hư ảnh khổng lồ kia, cung kính hô lên: “Chủ nhân, bái kiến chủ nhân”.
“Ừ”, hư ảnh đó có dáng vẻ của một thanh niên mặc đồ trắng, tướng mạo hết sức lạnh lùng. Cúi đầu xuống, gã nhìn về phía Dương Hạo đang chống người muốn đứng dậy.
“Ân Vô Song!”, lúc Dương Hạo nhìn thấy gương mặt này thì sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Trong ký ức, ban đầu lúc có được ba đạo đan, trận, khí của Ân Vô Song cũng từng thấy qua dung mạo thật sự của gã. Không ngờ hôm nay y lại một lần nữa gặp được cường giả có thể xem như sư tôn của mình.
“Tiểu tử, ngươi đã tổng hợp cả ma đạo luôn rồi. Có điều như vậy cũng tốt, tránh cho việc tâm ma cuốn vào người ngươi. Tu ma không phải là một con đường tốt”.