Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Phù Nguyệt quay sang nói với Tô Nhã: “Sư tỷ, ở đây hình như vừa xảy ra trận đấu. Linh khí và cương lực vẫn chưa tiêu tan, mọi người vừa đánh nhau sao?”  

 

Tô Nhã biết không thể giấu được nha đầu này, nên bất lực nói: “Tô Khanh và Dương Hạo sư đệ vừa đấu với nhau”.  

 

“Bọn họ thi đấu rồi sao?”, Phù Nguyệt hào hứng, dường như đã tỉnh táo hơn chút. Cô ta đến gần Tô Khanh, hào hứng nói: “Nói cho tỷ nghe xem ai trong hai người đã thắng?”  

 

“Ma men, tỷ tránh xa ta ra”, Tô Khanh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền nhíu mày, lùi về sau vài bước, giọng điệu hơi tức giận nói.  

 

“Hừ! Thằng nhãi, đệ nổi giận sao? Có tin tỷ dạy dỗ đệ một trận không? Dám gọi tỷ là ma men, đệ ngứa da rồi phải không!”, Phù Nguyệt giơ nắm đấm lên, nhưng bước chân không vững.  

 

Nhìn thấy hành động này của Phù Nguyệt, sắc mặt Tô Khanh tái nhợt, bất giác lùi lại vài bước, hiển nhiên có nỗi ám ảnh với Phù Nguyệt.  

 

Cô gái này cậy tu vi mạnh hơn cậu ta, nên đã dạy dỗ cậu ta rất nhiều lần, mỗi lần như vậy đều khiến cậu ta cảm thấy uất ức trong lòng nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.  

 

“Hừ! Xem ra đệ cũng khá biết điều đấy”, Phù Nguyệt hất cằm, sau đó quay đầu nói với Dương Hạo: “Ta thấy thực lực của huynh cũng chẳng ra sao cả, cùng lắm cũng chỉ bằng thằng nhóc Tô Khanh. Trận đấu giữa các người chỉ là trò trẻ con mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả”.  

 

“Tỷ nghĩ mình lợi hại đến mức nào chứ?”, lúc này, Tô Khanh đột nhiên nhảy ra, lấy hết can đảm nói: “Tỷ phu của đệ mạnh hơn tỷ nhiều. Huynh ấy tùy tiện ra tay cũng có thể dạy cho tỷ một bài học”.  

 

Nghe vậy, mặt Tô Nhã chợt ửng hồng, cô ấy vội nói: “Tô Khanh, đệ nói lung tung cái gì vậy?”  

 

Dương Hạo cũng bất ngờ, vừa giận vừa thầm rung động. Người con gái như Tô Nhã có ai mà không thích chứ. Vừa thành thục, vừa gợi cảm xinh đẹp, những điều này vô cùng thu hút trái tim đàn ông.  

 

 

 

“Đệ không nói lung tung, đệ có thể nhận ra được ánh mắt tỷ nhìn huynh ấy khác với những người khác”, Tô Khanh dựa vào lý lẽ thực tế để nói.  

 

“Nếu đệ còn dám nói như vậy, tỷ sẽ đuổi đệ ra khỏi đội đấy”, Tô Nhã tức giận, hung hăng nói.  

 

Tô Khanh giơ tay đầu hàng nói: “Được rồi, đệ không nói nữa. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không tin thì chúng ta đi xem thử”.  

 

“Tô Nhã tỷ tỷ, không lẽ tỷ thật sự thích tên này sao?”, Phù Nguyệt đứng trước mặt Tô Nhã, nghi ngờ hỏi.  

 

“Phù Nguyệt, đừng nói nhảm nữa”, Tô Nhã xấu hổ, nhưng không thể làm gì cô gái trước mắt.  

 

Phù Nguyệt lắc đầu nói: “Sư tỷ, muội cảnh cáo tỷ, tỷ thích ai cũng được, nhưng không được thích tên này. Tên này mặt mày xảo quyệt, đầy âm mưu xấu xa”.  

 

Lúc đầu Dương Hạo không tỏ thái độ gì, nhưng sau khi nghe Phù Nguyệt nói xong, cậu khẽ nhíu mày. Hình như cậu và cô ta không liên quan gì đến nhau, càng không có hận thù gì, sao cô gái này lại không ngừng vu oan cho cậu như vậy.  



“Được rồi, đừng nói nữa”, Tô Nhã vội vàng ngăn Phù Nguyệt lại, sau đó cười xin lỗi Dương Hạo, mong cậu đừng để tâm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK