Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tên Lập Đao kia cũng không biết đi đâu mất rồi, đáng chết, còn không mau ra đây thì tôi phiền phức to rồi”, còn có một tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp bước bốn đứng một mình không nhịn được lên tiếng.  

 

Nói ra thì tu vi của những người đang có mặt đều không yếu. Thấp nhất là Tịch Quân – cảnh giới Linh Kiếp bước ba. Những người khác đều ở cảnh giới Linh Kiếp bước bốn.  

 

Có điều dù tu vi của bản thân không tệ, ở trước mặt nhiều đối thủ như vậy cũng thầm cảm thấy hoang mang. Nếu như bên cạnh có trợ thủ thì vẫn tốt hơn, nếu như không có thì đương nhiên sẽ hơi đuối sức.  

 

“Các vị, tôi thấy mọi người vẫn nên cẩn thận một chút. Chi bằng thế này, chúng ta chọn ra một thủ lĩnh, để người này chỉ huy mọi người. Nếu không chúng ta không có ai lãnh đạo, rất có khả năng sẽ xảy ra bất trắc”, đột nhiên có người lên tiếng, giọng nói vọng vào trong tai mọi người.  

 

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, người lên tiếng là một thanh niên mặc đồ trắng. Nhìn ba người đứng bên cạnh thanh niên mặc đồ trắng, mọi người lập tức hiểu ra luôn.  

 

Thanh niên mặc đồ trắng này tên là Hạo Chân, hậu duệ của Thái Uy Thiên Quân. Cùng ở cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, mặc dù thực lực không được tính là đỉnh cao, có điều dường như trong tay hắn có một bảo vật cấp thuần dương là cây giáo Kim Lăng do Thái Uy Thiên Quân ban tặng.  

 

Còn về ba người bên cạnh Hạo Chân, có hai người là đệ tử của Phong Hành Tử Thiên Quân, người còn lại cũng là đệ tử của Thái Uy Thiên Quân.  

 

Bốn người bọn họ tụ lại với nhau quả thực nhiều hơn kha khá so với người khác, có điều nếu bàn ai lên làm chủ sự thì dường như cũng không tới phiên Hạo Chân hắn nhiều lời.  

 

“Ngươi cho rằng mình đủ tư cách ư?”, đệ tử Hô Diên Kính của Ma Lạc Thiên Quân mặc đồ đen, khí tức bộc phát lên tiếng với giọng điệu sặc mùi khinh thường.  

 

Hạo Chân nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Hô Diên Kính, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi có tư cách này sao? Đừng quên nơi này chỉ có chúng ta, không có Ma Lạc Thiên Quân”.  

 

“Ha ha!”, Hô Diên Kính bật cười khinh thường, nói: “Nếu như ta muốn giết ngươi thì còn cần tới người khác giúp đỡ sao? Sư tôn của ta u? Nếu như ta thật sự muốn giết ngươi thì dù ông ấy có muốn ngăn cản cũng chẳng thể ngăn được”.  

 

Điên cuồng! Cảm giác mà tên Hô Diên Kính này mang tới cho người khác chính là sự điên cuồng. Ý của Hạo Chân là không có Ma Lạc Thiên Quân thì Hô Diên Kính chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ.  

 

Thế nhưng tên này lại nói hắn muốn giết người, dù là sư tôn của mình cũng không ngăn được. Giọng điệu này đúng là không coi ai ra gì. Thế nhưng càng là loại người như vậy, thực lực càng đáng sợ, hắn không phải đang cao ngạo mà là tự tin.  

 

“Tuỳ mấy người”, một giọng nói trong trẻo vang lên, Tịch Quân liếc mắt nhìn đám người, nói: “Ta không cần biết ai trong số mấy người lên làm thủ lĩnh, thứ lỗi ta sẽ không nghe theo”.  

 

Nói xong cô ấy nhanh chóng bay lên, hướng về phía các huyệt mộ nối tiếp nhau. Sự thờ ơ của cô ấy lập tức khiến cho sắc mặt của Hạo Chân trở nên hơi khó coi.  

 

“Vút!”, một tia sáng màu đen loé qua, khí tức sắc nhọn cường đại bỗng xé ngang bầu trời, cơ thể của Tịch Quân bị chặn đứng lại. Không chỉ như vậy, cô ấy còn cảm nhận được một luồng sát khí lạnh tanh xâm nhập vào cơ thể, cơ thể lập tức bay lùi ra sau.  

 

“Ầm!”, quần áo trên bả vai xuất hiện một vết rách, Tịch Quân quay người phẫn nộ nhìn Hạo Chân: “Tại sao ngươi lại ra tay với ta? Đánh lén sau lưng như vậy, ngươi không cảm thấy bản thân rất vô liêm sỉ sao?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK