“Ha ha, các ngươi cứ từ từ tận hưởng đi”, tiếng cười vang lên, sau đó mọi người chỉ cảm thấy cả người mình không đứng vững, bị cánh cửa điện Linh Kiếp trước mặt hút vào trong.
“Rầm!”, cánh cửa đại điện đóng lại, mười lăm người đều biến mất.
Dương Hạo cảm thấy cơ thể mình không tự chủ được mà đi vào trong cung điện, sau đó từng bóng người bên cạnh đều liên tiếp biến mất ngay trước mặt.
Đợi đến khi y đứng được trên mặt đất mới nhận ra chỉ còn lại một mình y, Tịch Quân cũng biến mất không thấy đâu.
“Mặc dù đây là một cung điện nhưng có lẽ bên trong có rất nhiều không gian nhỉ?”, Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn mái cung điện nói.
Đây là cung điện thật, người có thể tạo ra nó chắc hẳn là cường giả cực kỳ mạnh, có lẽ là Thiên Quân đỉnh cao, cũng rất có thể là cường giả bậc Đại Đế.
“Điện Linh Kiếp, người gác cổng là ba ngàn chiến sĩ Linh Kiếp”, giọng nói như có như không vang lên, Dương Hạo trở nên căng thẳng, sau đó nhìn thẳng về phía trước.
“Vút!” “Vút!” “Vút!”, những thân hình trước mặt xuất hiện trong không trung, đạo pháp chi đao cực mạnh liên tục lao thẳng về phía Dương Hạo.
Những người này đều ở trong hình dạng con người, nhưng trên người họ đều không có khí tức của mạng sống, có thể nói như là một con rối.
“Không! Đây không phải con rối, mà là tinh hồn hóa thành”, Dương Hạo híp mắt nhìn các tu giả cảnh giới Linh Kiếp liên tục xuất hiện, thoáng chốc đã có đến ba ngàn người.
“Gào!”
“Giết!”
“Giết tên ngoại tộc này, giành lại sơn hà của chúng ta”.
“Giết!”, từng tiếng gào thét, tiếng hét vang lên, sau khi tinh hồn của cảnh giới Linh Kiếp này ngưng tụ lại thì biến thành một dòng thác lao về phía Dương Hạo.
Sắc mặt y thay đổi, Dương Hạo cảm nhận được mấy tu giả cảnh giới Linh Kiếp này mạnh hơn các tu giả cảnh giới Linh Kiếp mà mình từng gặp. Mặc dù họ chỉ là tinh hồn nhưng thực lực lại có thể so sánh với cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao cấp bốn.
“Bảo vệ mạnh đấy, quả là một quân đoàn không sợ chết”, Dương Hạo không khỏi cảm thán.
“Giết!”, chỉ thoáng chốc đã có vài tinh hồn cảnh giới Linh Kiếp đến trước mặt y, giơ cao vũ khí lên, đòn tấn công cực mạnh giáng xuống đỉnh đầu y.
“Ầm!”, Dương Hạo giơ tay lên, sức mạnh hung hiểm bộc phát từ trong tay, sử dụng Kim Nham Chi Thân, cả người đều phát ra ánh sáng màu vàng và màu bạc nhàn nhạt.
“Rầm!”, một cú đấm khiến tinh hồn của một cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao võ thành từng mảnh, y nở nụ cười, tay nhanh chóng vùng vẫy.
“Ầm!”
“Bùm!”, dựa vào Kim Nham Chi Thân, y đi xuyên qua giữa rất nhiều tinh hồn cảnh giới Linh Kiếp, dưới sự tấn công liên tục của y, từng tinh hồn đều bị tan thành từng mảnh.
Nhưng một chốc sau, Dương Hạo đổi sắc, vì y nhận ra những tinh hồn mình vừa hạ gục lại ngưng tụ lần nữa chỉ sau một thoáng, rồi lại gia nhập vào chiến đoàn.
“Giết không chết?”, y nhíu mày, sau đó rút kiếm ra, ánh kiếm biến thành ánh sáng vô hình đánh về phía trước.