Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Rầm! Ầm!", bức tượng thần từ từ sụp đổ xuống đất, khí tức hung tàn không ngừng bạo phát, một hư ảnh xuất hiện, hung hãn tấn công những cành cây xung quanh.  

 

Nhưng cho dù ông ta chặt đứt bao nhiêu cành, những cành cây còn lại giống như một nguồn vô tận, nhanh chóng xuyên qua cơ thể ông ta.  

 

"Ta không cam tâm! Một tên tiểu tử lại phá hỏng kế hoạch của ta, ta thực sự không cam tâm! Tiểu tử, ta nguyền rủa ngươi, khi ngươi Niết Bàn sẽ hóa thành tro bụi", hư ảnh đó hung tợn gào lớn về phía thần hồn của Dương Hạo.  

 

"Ồm!", một tia sáng xám đột nhiên xuất hiện, sau đó huyết quang vây quanh màu xám, lập tức bao trùm cả người Dương Hạo.  

 

"Vụt!", ngay sau đó tia sáng này lập tức dung nhập vào thần hồn của Dương Hạo, tạo thành một đạo ấn phù màu đỏ, khắc sâu xuống.  

 

"Lực nguyền rủa?", một tia sáng xẹt qua, pho thần tượng to lớn biến thành một ông lão mặt đen, ông ta nhanh chóng vươn tay nắm lấy thần hồn của Dương Hạo.  

 

"Ha ha! Nguyền rủa thành công, đồ chết giẫm ngươi đừng hòng phá bỏ. Ngày hắn Niết Bàn, nhất định sẽ chết", tiếng cười điên cuồng vang lên, sau đó ấn phù đó khắc sâu vào thần hồn Dương Hạo, không thể xóa bỏ.  

 

"Khổ cho ngươi rồi", ông lão mặt đen hai tay ôm lấy linh hồn Dương Hạo, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc.  

 

"Vù!", ngay lập tức, ông ta truyền một luồng thiên đạo mạnh mẽ vào thần hồn Dương Hạo, sau đó tóm lấy cơ thể đang tan nát của y.  

 

"Ồm!", hồn nhập vào cơ thể, nửa tiếng sau, Dương Hạo mới chậm rãi mở mắt. Lúc này, hai mắt hiện lên một tia sáng đen.  

 

Giống như có hai con rắn nhỏ, đang lang thang trong nhãn cầu của y.  

 

“Lực nguyền rủa, mình không thể Niết Bàn được”, sắc mặt y hơi khó coi, một lúc sau mới đứng dậy, nhìn về phía ông lão có khuôn mặt đang trở nên u ám.  

 

"Thiếu niên, là do lão phu sơ suất quá. Cậu giúp ta giết chết Lăng Diên, mà ta lại không thể ngăn cản ông ta nguyền rủa cậu, là lão phu có lỗi với cậu", ông lão hối lỗi nói.  

 

Sắc mặt Dương Hạo hơi  tái nhợt, y không thể chấp nhận sự thực này. Tuy nhiên nếu kết cục đã định, y chỉ có thể dựa vào chính mình tự tìm cách giải quyết.

 

Đi tới trước mặt ông lão, Dương Hạo nhìn khuôn mặt ánh đen đầy nếp nhăn, trong lòng khẽ thở dài một hơi.  

 

Y nói: “Tiền bối, xem ra tình trạng của ông cũng không tốt hơn ta bao nhiêu. Khí tức chết chóc kia đã xâm nhập vào trong cơ thể ông rồi”.  

 

“Chính xác mà nói, so với cậu thì nghiêm trọng hơn rất nhiều”, ông lão cười nói: “Khí tức chết chóc đã xâm nhập vào linh hồn ta, hủy diệt nguồn gốc sinh mệnh của ta. Cho dù thần tiên tới cũng không thể cứu vãn được”.  

 

Vẻ mặt của ông ấy vô cùng tự do, thoải mái, không có chút đau thương nào: “Lão hủ đã sống mấy vạn năm, đủ rồi”.  

 

Dương Hạo gật đầu, nói: “Ông cứu được Phi Viêm Tinh, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng rồi”.   

 

Ông lão cười nói: “Đúng vậy, tâm nguyện lớn nhất đã hoàn thành, chết thì chết thôi! Linh hồn tiêu tan, tâm thần hủy diệt, cuối cùng dung nhập vào nguồn gốc của vũ trụ, có thể coi là sự trở về cuối cùng”.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK