"Nhưng mà, tỷ, chỉ có vài bình rượu xuân tuyết thôi. Đưa hết cho nó rồi thì đệ uống gì?", chàng trai vâng vâng dạ dạ nói, dường như có chút kính sợ Tô Nhã.
Chính lúc này, cậu ta mới chú ý tới Dương Hạo đang đứng bên cạnh, lập tức nói: "Tỷ, anh ta là ai vậy? Không phải là Dương Hạo mà tỷ nhắc tới chứ?"
"Đúng vậy”, Dương Hạo không đợi Tô Nhã giới thiệu, gật đầu cười.
Tô Khanh đánh giá Dương Hạo một lượt rồi nói: "Tên này thật sự có thể đánh bại đám người Du Phi, hơn nữa còn khiến cho Vương Bị và Ô Sâm không dám ứng chiến sao? Thậm chí còn dám khiêu chiến với giáo viên Bạch Ngọc Hòa?"
Trong lúc vô tình ánh mắt cậu ta hiện lên một tia nghi hoặc, cậu ta lại nói: "Đệ đã từng tiếp xúc với đám người Dương Hoành, thiên phú chỉ có thể coi là bình thường, thực lực lại càng yếu. Đệ không tin, huynh trưởng của bọn họ có thể mạnh đến mức nào chứ”.
Ánh mắt khinh thường và dáng vẻ khịt mũi cười nhạt khiến Dương Hạo nhíu mày.
Cậu nói: "Vậy sao? Xem ra cậu đã từng giao đấu với đệ đệ muội muội tôi rồi?"
"Không sai! Dương Hoành, Dương Phong, Dương Kỳ, Dương Chấn, bốn tên đó kết hợp cũng không phải là đối thủ của tôi. Nhà họ Dương các anh không đáng nhắc tới”.
Tô Khanh vừa nói ra những lời này, khí tức trên người Dương Hạo bỗng nhiên lạnh đi, nhất là vẻ khinh thường khi nhắc đến việc đánh bại bốn anh em Dương Hoành, khiến Dương Hạo có chút tức giận.
"Nhà họ Dương không đáng nhắc tới sao?", Dương Hạo nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thấy tình hình có vẻ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, Tô Nhã vội vàng kéo Tô Khanh trách mắng: "Tiểu đệ, đệ đừng càn quấy nữa. Nhanh xin lỗi Dương Hạo, nếu không đừng trách tỷ không khách khí”.
"Xin lỗi? Đệ nói có gì sai sao?", Tô Khanh không phục nói: "Nếu như tên này có thực lực như vậy thì đấu một trận thử xem?"
"Tô Khanh, đi vào trong cho tỷ!", Tô Nhã tức giận túm cổ áo Tô Khanh, muốn ném cậu ta ra ngoài.
"Sư tỷ Tô Nhã, để cậu ta thử xem!", lúc này Dương Hạo nói, sau đó thân hình cậu khẽ động, nhanh như chớp vươn tay ra nắm lấy cánh tay Tô Nhã.
Cơ thể Tô Nhã đột nhiên run lên, cô ấy cảm nhận được sức mạnh trong lòng bàn tay đang khóa chặt lấy cánh tay mình. Tốc độ này cũng khiến cô ấy cảm thấy không thể né tránh.
Cánh tay mảnh khảnh bị giữ lại, cô ấy sửng sốt một lúc rồi mặt bỗng xấu hổ đỏ bừng lên. Đối với cô ấy mà nói, đây là lần đầu tiên tiếp xúc da thịt thân mật như vậy với một người đàn ông.
"Anh, tránh ra cho tôi!", nhìn thấy Dương Hạo nắm lấy cánh tay Tô Nhã, trên mặt Tô Khanh đột nhiên tràn đầy tức giận. Cậu ta lập tức vung tay, linh khí bùng phát mãnh liệt.
Cảnh giới Ngân Linh cấp ba, tu vi của cậu ta cũng không kém Tô Nhã là bao nhiêu.
"Cảnh giới không tệ, không biết thực lực như thế nào?", khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch, sau đó trên mặt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Ầm!", buông cánh tay Tô Nhã ra, cậu lập tức vung tay, nắm đấm đụng thẳng vào nắm đấm, sức mạnh mãnh liệt ấy nhất thời va chạm vào nhau.
Cơ thể Dương Hạo run lên, bước chân không chút nhúc nhích đứng yên trên mặt đất, Tô Khanh liên tiếp lùi lại ba bước cô mới có thể đứng vững.