“Không ngờ rằng chiêu thức vạn thế ma khí quyết của ta lại cướp đoạt hết linh lực của huyễn trận”, Dương Hạo nhìn quanh, đột nhiên có thể nhìn thấy dao động kết giới trong không gian cách biệt.
Vào lúc này, cậu bị sốc khi nhận ra rằng vị trí của mình là ở ngay trung tâm của huyễn trận. Phía trước có hơn mười tinh hồn yêu quái khổng lồ, ầm ầm gào thét bên trong huyễn trận.
“Đỗ Diệu, đi thôi!”, trên mặt nở nụ cười, thân hình cậu lao thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua hai không gian huyễn trận.
Ngay khi cả hai đang đi vào bên trong, có một nhóm người đã đến bên ngoài huyễn trận. Người đứng đầu nhóm người này là một thanh niên khôi ngô, mặc áo choàng màu vàng.
“Vấn Đình Viêm, ngươi đến sớm đấy”, một tiếng cười khúc khích vang lên, sau đó có một nhóm người khác do người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu cũng đến bên ngoài huyễn trận.
Người đàn ông mặc đồ đen này không ai khác chính là Tống Sơn, hiện đang đứng đầu nhóm đệ tử chấp pháp. Nhóm thuộc hạ sau lưng hắn đều là đệ tử chấp pháp.
Vấn Đình Viêm nổi tiếng trong học viện Linh Không. Tiểu đội Thanh Long mà y dẫn dắt là đội đứng thứ hai trong số tất cả các đội thí luyện của học viện Linh Không, ngoài tiểu đội Tử Tiêu bí ẩn kia ra, đội của y chắc chắn là mạnh nhất.
“Tống Sơn?”, thanh niên áo choàng vàng Vấn Đình Viêm liếc nhìn Tống Sơn với ánh mắt khinh thường. Trong số các đệ tử chấp pháp, chỉ có Lôi Sùng Vân là có thể khơi dậy hứng thú của y. Tống Sơn này quá yếu.
"Tử Tiêu không ra mặt, ai dám tranh phong. Vấn Đình Viêm, nghe nói lần này Tử Tiêu cũng đã bí mật tiến vào dãy núi ma. Xem ra nơi này sẽ trở thành chiến trường của các ngươi. Với động tĩnh lớn như vậy trước đó, Tử Tiêu, kẻ luôn đau đáu về việc đi tìm di tích, không thể không tới”, Tống Sơn chế nhạo.
Sau đó trong mắt hiện lên một tia gian trá, hắn nói: "Ta rất muốn biết, lúc mà Tử Tiêu đến, ngươi có đấu với hắn để chiếm vị trí đứng đầu không?"
"Khích tướng sao? Tống Sơn, ngươi cũng xứng để khích tướng ta à?”, ánh mắt Vấn Đình Viêm trở nên lạnh lẽo, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ vô song trực tiếp áp sát về phía Tống Sơn.
Khí tức đó như núi đổ, đè ép thân thể Tống Sơn tại chỗ. Tống Sơn, người luôn tự hào về tài năng của mình, lúc này cảm thấy có chút hoảng hốt, sắc mặt biến sắc.
Khí tức này khiến hắn không thể di chuyển. Không phải là không thể di chuyển, mà là không dám di chuyển. Bởi vì chỉ cần động một chút thôi, e rằng hắn sẽ bị linh khí kinh khủng xung kích, đến lúc đó có khi còn tệ hơn.
Hắn không ngờ rằng, với tư cách là đệ tử chấp pháp đứng thứ hai, hắn lại thua xa Vấn Đình Viêm như vậy. Sức mạnh của người này chắc chắn đủ điều kiện để tác động đến các đệ tử cốt cán.
"Nếu Lôi Trùng Vân ở đây, ta còn phải đề phòng một chút. Nhưng ngươi, Tống Sơn, không là cái gì trong mắt ta cả”, Vấn Đình Viêm xua tay, cơ thể Tống Sơn lập tức lùi về phía sau mấy bước.
Thuộc hạ của Tống Sơn rất tức giận khi thấy hắn bị làm nhục. Họ chuẩn bị động thủ, như thể muốn giúp Tống Sơn lấy lại chút sĩ diện.
"Một đám tiểu tử tự cao tự đại. Các ngươi cho rằng mình là đệ tử chấp pháp thì vượt trội hơn người khác sao? Nói cho các ngươi biết, ở trước mặt tinh anh học viện, các ngươi không là cái thá gì. Các huynh đệ, cho bọn chúng sáng mắt ra đi”, Vấn Đình Viêm chế nhạo đám đệ tử chấp pháp, sau đó quay về phía mười ba người phía sau giơ tay lên.
"Bùm bùm!"
Trong tích tắc, khí thế bùng phát. Mười ba thành viên của tiểu đội Thanh Long đều bộc phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, bọn họ đều là đệ tử cảnh giới Kim Linh.
Cảnh tượng này lập tức khiến nhóm đệ tử chấp pháp không khỏi rùng mình. Lúc này họ mới biết trước mặt những người này họ thực sự không là gì cả. Đối với những người cảnh giới Kim Linh này, lao lên chính là chết.