Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Hạo khẽ cười, sau đó nhìn mọi người, ánh mắt y dừng lại nơi Vi Yến Sơn nói: “Ngươi thì sao? Có phải ngươi vẫn còn muốn ra tay không?”  

 

Vi Yến Sơn cũng cười, lúc này hắn mới biết sự ngu ngốc của mình, thực lực của Dương Hạo quả thật vượt xa bản thân mình. Hắn còn nghĩ mình đã hơn hẳn đối phương nhưng không ngờ trong mắt đối phương, mình không xứng làm đối thủ.  

 

“Ta sẽ giết ngươi nhưng không phải bây giờ”, Vi Yến Sơn lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu lại khá có khí thế, hắn biết mình chắc chắn không thể cúi đầu chịu thua ngay lúc này.  

 

Nếu không cả đời này hắn sẽ rơi vào trong ma chướng.  

 

Dương Hạo không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Vi Yến Sơn, đúng là hắn không có tư cách làm đối thủ của y, khi đối phương không đe dọa được đến mình, y cũng lười ra tay.  

 

Xoay người lại cuối cùng tầm nhìn của y cũng chạm đến trên phần bia mộ không nhìn thấy, trong lãnh địa hàng trăm triệu dặm này, từng huyệt mộ cao ngất, trên mỗi bia mộ đều ẩn chứa khí tức đáng sợ.   

 

“Nhiều bia mộ như vậy, khí tức này đúng là đáng sợ thật”, y không khỏi nói, sau đó suy nghĩ xoay chuyển, cẩn thận bay về phía trước.  

 

“Hơ hơ”, tiểu hòa thường bật cười, hai tay hợp lại thành chữ thập rồi bay về phía bia mộ sau Dương Hạo.  

 

Sau đó là Từ Ma Mị và Trì Quỷ Lưỡng, sau đó là Hô Diên Kính và các tu giả thiên tài cấp Hưu Dương, mọi người đều lần lượt bay về phía bia mộ.  

 

“Có lẽ ta đã biết họ là ai”, một giọng nói vang lên trong đám người, những người ở phía trước đều ngạc nhiên quay đầu lại, cả tiểu hòa thượng cũng thế.  

 

Người nói là một thanh niên mặc đồ xám, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Dương Hạo ở phía trước nói: “Nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn người đó là Dương Hạo, Dương Hạo có chiến hạm Trấn Linh”.  

 

“Chiến hạm Trần Linh, Dương Hạo?”, các tu giả để biến sắc, còn Tịch Quân ánh mắt lóe lên tia tức giận, lạnh lùng nhìn thanh niên đó.  

 

Cô ấy đã biết rõ thân phận của Dương Hạo, vốn dĩ cứ nghĩ chỉ có một mình cô ấy biết nhưng không không ngờ bị tên này nói ra, nếu đã thế Dương Hạo gặp nguy hiểm lớn rồi.  

 

“Ngươi là đệ tử của Niếp Quân Thiên Quân nhỉ? Ta từng nghe liên minh Bách Tông đó lại không ngờ hắn chính là tên đã sống sót trong tay nhiều Thiên Quân đó. Nghe nói hắn vẫn có thể sống sót từ cuộc đuổi giết của Kinh Ninh Thiên Quân”, Hô Diên Kính nói.  

 

Thanh niên đồ xám đó gật đầu xem như thừa nhận thân phận của mình.  

 

Mọi người vừa bay về phía trước vừa lộ ra sắc mặt kỳ lạ trầm mặc suy tư. Tiểu hòa thượng thấy thế, huynh đệ Từ Mã Mị cũng thế, còn Hưu Dương cũng vậy.  

 

Họ đang nghĩ gì, không ai biết được, nhưng Tịch Quân lại có thể lờ mờ đoán được, có lẽ mấy người này đều đã định làm gì đó với chiến hạm Trấn Linh.  

 

“Ầm!”, âm thanh cực lớn vang lên, một bóng người lùi lại với tốc độ đáng sợ, chỉ thoáng chốc đã lướt qua họ, bay về nơi ngoài hàng ngàn dặm.  

 

“Chuyện này”, mọi người đều ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Dương Hạo đang bay ra ngoài.  

 

“Năng lượng bật ngược lại mạnh quá, ta cũng chắc sẽ bị bay ngược lại nếu không kịp chuẩn bị gì”, nói rồi tiểu hòa thượng kinh ngạc nhìn chấn động của không gian phía trước.  

 

“Xoẹt!”, quang ảnh xuất hiện, sau đó một thân hình cực lớn lại giáng xuống huyệt mộ này.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK