Trong đêm đen, cậu bé dựa vào bia mộ thở hổn hển với khuôn mặt tái mét.
Trông cậu bé mới chỉ khoảng mười năm, mười sáu tuổi, hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn chút non nớt, trên khóe miệng có một vết máu, ánh mắt cậu ấy nhìn xung quanh một cách sắc bén.
“Khụ khụ!”, cùng với tiếng ho khàn, hai ngụm máu trào ra từ trong miệng, nhuộm đỏ phần áo đen trên ngực.
Ngay khi cậu bé loạng choạng đứng dậy và định bỏ chạy lần nữa thì đột nhiên vài thân hình lướt tới theo làn gió cản đường cậu bé lại.
“Các người rốt cuộc là ai?”, Dương Hạo sắc mặt tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu nhìn bốn người mặc đồ đen trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Dương Hạo không biết mình đã đắc tội gì với những người này, nhưng có một điều cậu biết rõ, đó là những người này tới đây là để giết cậu.
Bốn tu giả mặc đồ đen này ánh mắt đều mang theo sự lạnh lẽo. Người đứng đầu đằng đằng sát khí, cười khẩy nói với Dương Hạo: “Bọn ta tới để lấy mạng ngươi”.
“Vì sao vậy?”, Dương Hạo nghiến răng, một ngụm máu khác trào ra từ miệng, sau đó chống hai tay vào chiếc mộ đằng sau, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Khu vực này là một nghĩa địa hỗn loạn, nơi chôn cất nhiều người chết. Ban ngày còn không có ai, chứ đừng nói đến ban đêm.
Khi Dương Hạo lựa chọn chôn cất ông nội ở đây, cậu hi vọng rằng sau khi qua đời ông sẽ không bị quấy rầy nữa, không ngờ đây lại là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu.
Thủ lĩnh áo đen cười gằn với Dương Hạo, sau đó trong mắt lóe lên một tia khát máu.
“Ngươi nhiều lời quá rồi đấy, hơn nữa ta cực ghét nghe giọng của ngươi, vì vậy ngươi có thể chết rồi”, lời nói tàn nhẫn lạnh lùng trực tiếp kết án tử hình Dương Hạo.
“Xoẹt!”, sau đó một ánh dao lóe lên, một con dao găm đâm thẳng vào tim của Dương Hạo.
Hai mắt trợn trừng, Dương Hạo chết không nhắm mắt ngã xuống đất. Trong lúc ý thức đang dần mơ hồ, cậu nghe mang máng được thủ lĩnh áo đen nói.
“Nhà họ Triệu đã thuộc về nhà họ Du ta, nhà họ Dương hồ đồ ngu xuẩn, ngày diệt vong không còn xa nữa đâu, Dương Hạo, ngươi là người đầu tiên”.
Ý thức rời khỏi thể xác, cuối cùng Dương Hạo biến thành một cái xác không hồn, trong nghĩa địa lạnh lẽo, lại thêm một cái xác băng giá.
Nhưng có một điểm khiến Dương Hạo không thể tin được.
Thân xác của Dương Hạo đã lạnh, nhưng hai mắt vẫn mở to, trong con ngươi vẫn còn hiện rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
“Rì rì…”
Máu vẫn tiếp tục chảy ra rồi thấm vào đất, sau đó bùng lên ánh sáng màu đỏ như máu trên bia mộ to lớn.
“Ha ha, Lão Ma ta đã đợi ở đây hơn ba nghìn năm, cuối cùng cũng đợi được rồi”, một giọng nói đột nhiên truyền tới ý thức của Dương Hạo.
“Tôi chết rồi? Không đúng, tôi vẫn chưa chết. Nhưng mà, quả thực vừa nãy tôi đã chết rồi mà”, ý thức của Dương Hạo đã quay lại, nhưng cậu không thể giải thích được tình hình hiện tại.
Là sống hay chết, cậu không thể biết rõ được. Giọng nói vừa rồi vang lên trong đầu khiến cậu chấn động một lúc, cậu muốn mở miệng hỏi rốt cuộc là ai, nhưng lại không thể làm được.
“Ha ha! Cậu nhóc, cậu không cần nói gì cả, không cần làm gì cả. Những thứ mà Lão Ma ta dạy cho cậu, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài. Hôm nay coi như cậu có duyên, đợi sau khi cậu bình phục rồi, muốn gọi sư tôn thì gọi sư tôn, gọi ta là Lão Ma cũng được”.
Dương Hạo vừa nghĩ tới đây, giọng nói lại vang lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm cả cơ thể cậu.
Những tia sáng màu máu nở rộ, những luồng năng lượng vô cùng tinh khiết liên tục tuôn trào ra từ bia mộ, sau đó từng đợt năng lượng nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể Dương Hạo.
Nguồn năng lượng này chứa đầy máu, đầy hung tợn và độc ác.
Hơi thở của ma, độc ác vô biên, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta sởn gai ốc.
Kinh mạch bị tổn thương của Dương Hạo không ngừng được hồi phục, vết thương chí mạng trên tim cũng bắt đầu phục hồi một cách thần kỳ. Ánh sáng màu đỏ máu như thể một cái kén tằm kỳ diệu, Dương Hạo được hồi sinh trong đó.
Trong lúc Dương Hạo đang rơi vào ánh sáng màu máu vô tận, phủ đệ của nhà họ Dương ở phía Nam thành Thanh Viễn đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Ông cụ Dương Minh Huy nhà họ Dương nổi giận.
“Tìm! Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tìm thấy Dương Hạo!”, trong đại sảnh, ông lão râu dài ngồi chính diện đang tức giận gầm lên với đám người trung niên phía dưới.
“Lão gia, chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi rồi, nhưng thằng nhóc Dương Hạo như thể bốc hơi vậy”, một người trung niên dè dặt nói.
“Hừ!”, ông lão ngồi chính giữa sau khi nghe thấy lời này, hai mắt khẽ híp lại, sau đó thân hình lóe lên, cùng với khí thế cuồng bạo, lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.
Ông lão vung tay lên, lòng bàn tay như quạt đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên: “Bốp!”
Sau một cú tát trời giáng vào mặt, thân hình người đàn ông trung niên bị hất sang một bên, lảo đảo đụng vào những người anh em bên cạnh.
Hai mắt như chuông đồng, ông lão chỉ vào mặt đám người trung niên rồi gầm lên: “Ông đây không quan tâm các người nói gì, nếu như trước khi trời sáng hôm nay không nhìn thấy Dương Hạo, ông đây sẽ chặt chân mấy người”.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của ông lão, bốn anh em nhà họ Dương khẽ run lên, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia sợ hãi, dìu Dương Hải vừa bị tát lên, bốn người vội vàng chuồn mất.
Bọn họ biết rằng, trước cơn thịnh nộ của ông lão, hoàn toàn không thể nói lý được.
Nếu như chần chừ thêm một chút nữa, cái tát in trên mặt Dương Hải nhất định sẽ hiện lên trên mặt từng người, thậm chí còn có thể nặng hơn.
“Lão đại, huynh hơi nóng rồi thì phải?”, Dương Minh Quang ngồi ở bên phải đứng lên nói.
Ngoài ra Dương Minh Diệp ngồi bên trái cũng gật đầu: “Lão đại, lâu rồi đệ mới thấy huynh tức giận như vậy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ba ông lão, gương mặt khá giống nhau, thân hình cao lớn, hơn nữa rất cường tráng, đặc biệt là Dương Minh Diệp, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ, mặc dù tuổi đã cao nhưng bước đi vững chãi, khí thế bức người.
“Các đệ không hiểu đâu”, Dương Minh Huy khẽ thở dài, trấn tĩnh lại, nói: “Bên phía Dương Chí có tin tức, dường như nhà họ Du đang có động tĩnh gì đó. Huynh không sợ đám người đó quang minh chính đại đánh tới, chỉ sợ chúng giở trò bẩn thỉu”.
Nghe thấy lời của ông ấy, vẻ mặt của Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang đều trở nên nghiêm trọng.
Dương Chí là quân cờ bí mật mà nhà họ Dương gài vào nhà họ Du, nếu tin tức gửi về là chính xác thì việc Dương Hạo ra ngoài một mình lúc nửa đêm quả thực rất nguy hiểm.