Chương 14: Tấn thăng
Khi vừa bước vào học viện Linh Không và chạy về phía viện. Cách học viện Linh Không không xa, xuất hiện một bóng người khuất trong bóng tối.
“Thì ra là người của học viện Linh Không. Ta phải về báo cáo với Giáo chủ!”, bóng đen trầm ngâm một tiếng, sau đó quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Xoẹt!”, vừa định rời đi, một tia sáng lạnh lóe lên, sau đó đầu kẻ đó bay lên.
Trong mắt vẫn còn vẻ hoang mang, nhưng sinh khí nhanh chóng bị cắt đứt. Ánh sáng lạnh đó đến quá nhanh, hắn thậm chí không có thời gian để sợ hãi.
“Thằng nhãi này, thế mà lại để ta phải dọn dẹp tàn cuộc giúp nó”, một bóng người bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt già nua với cái lưng gù, chính là lão Hoắc.
Sau khi trở lại biệt viện, Dương Hạo đã bắt chéo chân để chữa trị chấn thương. Sau đó, mở gói hàng lấy từ Du Khánh ra, sau khi mở nó ra, cậu đổ mọi thứ lên bàn.
"Tử Ngọc đan, Vạn Nguyên đan, Huyết Lạc đan …", cậu liên tục kêu lên, bên trong gói bạc này vậy mà có nhiều đan dược thật đấy. Mỗi một viên đan dược đều mạnh hơn Tăng Nguyên đan.
Thêm vào đó, còn có một quyển võ kỹ được gọi là Khai Sơn Thủ.
Nhìn thoáng qua một lượt sau đó cậu đã thẳng tay ném quyển sách vào nến thiêu rụi. Quyển sách võ kỹ này ở cấp độ Phàm Linh trung kỳ, hiển nhiên chẳng là gì đối với Dương Hạo.
"Ba viên Tử Ngọc đan cấp Phàm Linh trung phẩm, một viên Vạn Nguyên đan cấp Phàm Linh thượng phẩm, và một viên Huyết Lạc đan cấp Phàm Linh thượng phẩm. Đủ để cậu thăng mười hai mạch", ánh sáng trong mắt lay động, Dương Hạo trực tiếp mở lọ Tử Ngọc đan ra.
“Ực!”, bỏ viên đan dược vào miệng, lực đan thuần túy cùng linh khí lập tức tuôn ra vào cơ thể cậu.
“Ùng!”, dưới dược lực mạnh mẽ, đan điền của Dương Hạo đột nhiên phồng lên, mạch phàm linh thứ chín biến thành mạch phàm linh thứ mười trong phút chốc.
“Bùm!”, sau khoảng nửa canh giờ, cơ thể cậu chấn động, tu vi cậu đã trở lại mạch phàm linh thứ mười.
“Quả nhiên là đan dược cấp Phàm Linh trung phẩm, vẫn còn dư một nửa dược lực. Tiếp tục!”, Dương Hạo hưng phấn hấp thu dược lực của Tử Ngọc đan một lần nữa.
Sau một giờ, dược tính của Tử Ngọc đan đã phát huy hết tác dụng. Lúc này, Dương Hạo lấy ra viên Tử Ngọc đan thứ hai.
“Ực!” Linh lực thuần túy tiến vào cơ thể, đan điền nhanh chóng nuốt xuống.
“Bùm!”, hai tiếng sau, linh khí cực lớn bộc phát trong phòng, Dương Hạo thành công đạt tới mạch phàm linh thứ mười một.
“Tiếp tục!”, cậu mở mắt ra, ánh sáng lập tức lóe lên. Sau đó thốt ra hai chữ, ném viên Tử Ngọc đan cuối cùng vào miệng.
"Ực!" ...
Sau ba canh giờ, sau khi dược lực của Tử Ngọc đan phát huy hết, bản thân Dương Hạo đã trở về được đỉnh cao của cấp mười một.
“Giờ là Vạn Nguyên đan”, mở bình chứa Vạn Nguyên đan ra, một luồng linh khí uy nghiêm cùng dược lực thuần túy từ trong đó lao ra. So với Tử Ngọc đan, Vạn Nguyên đan nồng đậm gấp mười lần.
“Hừ!”, cậu nhanh chóng nuốt xuống, thân thể Dương Hạo đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Dược lực của Vạn Nguyên đan rất cuồng bạo, vừa vào trong cơ thể đã gần như xé toạc cơ bắp của cậu ra. Nhưng may mắn thay, gân cốt của cậu đã được tôi luyện và trở nên mạnh mẽ hơn trước.
“Bùm!”, sau khi sử dụng Vạn Nguyên đan bảy hơi thở, Dương Hạo đã trực tiếp trở về cấp mười hai mạch phàm linh, chính là cảnh giới trước khi cậu cải tử hoàn sinh.
“Bây giờ là lúc để xác minh một mạch tương thông rồi. Tàn thiên Ma Vương, mười hai mạch quy về một mạch!”, giọng trầm ấm, Dương Hạo bắt đầu hợp nhất mười hai đường mạch theo tàn thiên Ma Vương.
"Bùm!"
Sự hợp nhất của mười hai mạch là rất khó. Năng lượng bùng nổ trong cơ thể cậu, khoảnh khắc tiếp theo sắc mặt cậu trở nên ngưng trọng.
“Huyết Lạc đan, đến mày rồi”, Dương Hạo mở chai cuối cùng ra, nuốt Huyết Lạc đan vào.
Cũng là một viên đan dược cấp Phàm Linh thượng phẩm, Huyết Lạc không chỉ có linh lực dồi dào, mà còn có dược lực chữa trị cực kỳ cường đại. Nó có thể giúp Dương Hạo sửa chữa những tổn thương do mười hai mạch tương thông tạo ra.
"Bùm!" ... Một tiếng nổ rất lớn phát ra từ trên người Dương Hạo.
Ban đầu, cứ sau bốn nhịp thở là có một lần xung đột. Với sự dung hợp của Dương Hạo, xung đột dần dần suy yếu.
Cho đến năm giờ sau, trong cơ thể Dương Hạo không còn chút xung đột nào nữa. Một linh khí thuần khiết và mạnh mẽ tỏa ra từ cậu.