Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Hạo cảm kích nói: “Đúng vậy, nếu không nhờ sư phụ đích thân dùng trận pháp thành toàn cho đệ tử lĩnh ngộ sự thần bí của Trọng Lực đại đạo, làm sao đệ tử có thể đạt được thành tích này?”  

 

Sự cảm kích của Dương Hạo đến từ tận đáy lòng, cần phải biết rằng để lĩnh ngộ được đại đạo đầu tiên thì tương đối dễ dàng, nhưng bản thân phải nỗ lực bỏ ra nhiều tâm huyết, đi từng bước khó khăn gian khổ mới có thể lĩnh ngộ được từng đại đạo, ngay cả bản thân cũng không dám tưởng tưởng mình đã sở hữu ngoài sáu loại đại đạo ra còn có thêm Trọng Lực đại đạo, điều này cũng khiến cho thực lực của bản thân tăng mạnh.  

 

Trọng Lực đại đạo không phải là một đại đạo đơn lẻ, mà là một đại đạo đồng nhất, sự xuất hiện của nó đã đưa tất cả các đại đạo khác tiến vào một cảnh giới mới, vì vậy đương nhiên lòng cảm kích của Dương Hạo đối với Vô Song Đại Đế rất chân thành.  

 

“Trọng Lực đại đạo”, Vô Song Đại Đế không khỏi thở dài nói: “Dương Hạo, không ngờ ngươi lại có cơ hội như vậy, vốn dĩ bọn ta chỉ muốn mượn lực đạo chi khí của ngươi, nhưng bây giờ có thêm một loại, chỉ cần sử dụng tốt, ta nghĩ cũng sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với Đoạn Thiên đại trận! Đúng rồi, nhóc con để tinh thể Nhược Thủy của ta đâu rồi?”  

 

Mặc dù Vô Song Đại Đế vô cùng phấn khích, cảm thấy vui mừng cho thành tích của đệ tử yêu quý, điều quan trọng nhất là công lao của mình!  

 

Thành tích trước đây của Dương Hạo hầu như không có liên quan gì đến mình, xem ra Đan Khí Trận mà mình để lại cũng không có tác dụng quá lớn đối với sự trưởng thành của cậu nhóc này, dù cho cảnh giới của cậu nhóc này có mạnh đến đâu, thì cũng không có liên quan gì đến truyền thừa của mình.  

 

Vô Song Đại Đế không thể không thừa nhận, mặc dù bản thân trên danh nghĩa là sư phụ của Dương Hạo, nhưng trên thực tế vai trò của mình không lớn bằng Nghiệp Đế, điều này khiến trong lòng ông ta có cảm giác hữu danh vô thực.  

 

Nhưng hiện giờ sự hối hận này đã được bù đắp, Dương Hạo đã lĩnh ngộ đại đạo thứ bảy, Trọng Lực đại đạo, chính nhờ mình mới lĩnh ngộ được, điều này khiến trong lòng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm.  

 

Nhưng cho dù vui mừng cho Dương Hạo, ông ta cũng không quên hỏi Dương Hạo về tinh thể Nhược Thủy, tinh thể này là bảo vật quan trọng để ông ta bố trí Nhược Thủy trận, vì vậy dù có mặt dày ông ta cũng chỉ có thể hỏi Dương Hạo.   

 

Dương Hạo không thể giải thích được nói: “Sư tôn nói cái gì vậy, cái gì mà tinh thể Nhược Thủy, sư tôn cho đệ tử dùng từ khi nào vậy?”  

 

Vô Song Đại Đế vừa nghe thấy vậy thì chắc chắn tên nhóc này đang chơi xấu, không nhịn được tức giận trừng mắt nói: “Nhóc con, ngươi dám mở to mắt nói dối trước mặt vi sư sao? Còn không mau giao bảo vật của vi sư ra, ngươi muốn lật trời ở chỗ vi sư sao?”  

 

“Đệ tử không dám, nhưng có là có, không có là không có, nếu sư phụ không tin, ngài có thể lục soát người của đệ tử”, Dương Hạo nói với vẻ mặt tủi thân, trong lòng thầm nghĩ ta không tin ngài có thể phát hiện lưỡi kiếm của Tử Thần Kiếm chính là tinh thể Nhược Thủy!  

 

“Nhóc con, ngươi cho rằng ta không dám sao?”, Vô Song Đại Đế tức giận, vươn tay ra muốn động thủ.  

 

“Haizz, cuối cùng vẫn là Tam Kiếp sư tôn và Huyết Hải sư tôn tốt nhất, ngài xem có thể nói Tam Kiếp sư tôn hao tâm tổn sức vì đệ tử, mặc dù đến bây giờ Huyết Hải sư tôn và đệ tử vẫn chưa chính thức gặp mặt, nhưng lại hào phóng tặng chiến hạm Trấn Linh cho đệ tử, thế nhưng ——”, Dương Hạo liên tục nói.  

 

Nhóc con này đang lẩm bẩm cái gì đó, sao nghe chói tai thế chứ? Trong lòng Vô Song Đại Đế không khỏi tức giận, nghiêm nghị hét lớn: “Ngươi cảm thấy sư tôn ta không so được với hai tên kia, ngay cả tên Huyết Hải kia cũng không bằng sao?”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK