“Tiểu tử, ngươi là loại tạp chủng từ đâu tới, dám ngông cuồng trước mặt Tam công tử nhà bọn ta?”, một tên cảnh giới Linh Kiếp lên tiếng trước, khí tức bao trùm lấy Dương Hạo.
“Không biết sống chết, đợi ta giết chết ngươi, phá nguyên anh của ngươi, ngươi sẽ biết rằng chuyện chọc giận Tam công tử nhà chúng ta là chuyện ngu xuẩn đến nhường nào”, một tên cảnh giới Linh Kiếp khác cũng nói, trong mắt đầy hung hãn.
Bọn chúng vừa nhìn là có thể nhìn thấu cảnh giới của Dương Hạo, cảnh giới Tử Phủ nguyên anh, đối với bọn chúng mà nói chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Vậy sao?”, cười khẽ một tiếng, sau đó ánh mắt Dương Hạo chợt ngưng trọng, kiếm ý ngút trời lập tức phóng ra khỏi cơ thể, trong phút chốc, tất cả mọi kiếm ý lại biến mất.
Một tia kiếm tâm xuất hiện rồi vụt qua như tia sáng.
“Phốc!”, ánh sáng màu máu lóe lên, hai tên cảnh giới Linh Kiếp còn chưa cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ đột nhiên thấy lông máy sáng lên.
“Sao có thể?”
“Ta, ta chết rồi?”, hai cao thủ cảnh giới Linh Kiếp, toàn bộ đều trợn trừng mắt, giữa hàng lông mày hiện ra một vết máu, đập vào mắt người nhìn.
Về phần linh hồn của chúng, trong nháy máy đã bị kiếm quang đánh tan, cho dù là thần tiên tại thế cũng không thể cứu mạng.
“Kiếm tâm?”, khẽ ngẩng đầu, Đàm Khinh Tinh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Như đã biết, tu luyện kiếm thuật là một việc vô cùng khó, đặc biệt để lĩnh ngộ được cảnh giới của kiếm thì khó như lên trời, muốn lĩnh ngộ được kiếm tâm thì phải đạt được mức rất cao trong kiếm đạo.
Tuy nhiên những kiếm tu bình thường đều không rời kiếm, phần lớn đều mang theo trường kiếm sau lưng, người như Dương Hạo quả thực hiếm có.
Lão không hề biết, Dương Hạo không muốn mang theo kiếm chỉ bởi vì Hỏa Nha Kiếm của y đã bị gãy rồi, tạm thời vẫn chưa tìm được kiếm thích hợp.
Mang theo trường kiếm có thể bồi dưỡng sự ăn ý của bản thân với trường kiếm mọi lúc mọi nơi, có thể dễ dàng cảm ngộ cảnh giới của kiếm hơn. Nếu không phải vì bất lực, kiếm tu sao lại không mang theo kiếm bên người chứ?
“Hai kẻ lưỡi bẩn, chết rồi thì nên yên lặng một chút nhỉ?”, Dương Hạo cười nhạt, sau đó nhìn về phía năm Linh Kiếp còn lại, còn có người được gọi là Tam công tử.
“Mấy người các ngươi, tự phế tu vi, ta sẽ cho các ngươi rời đi. Nối giáo cho giặc, phải trả giá”, sát ý hiện lên trong mắt, Dương Hạo nói.
“Không hay rồi, mau thông báo cho các huynh của ta, còn có cha ta nữa!”, Tam công tử kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đối mặt với sát khí vô hình, hắn chưa từng cảm thấy bản thân bất lực như này bao giờ. Trước đây kiêu căng ngang ngược đều có đám cao thủ dưới trướng giúp hắn giải quyết.
Nhưng hôm nay hai cao thủ mà hắn đưa tới đều đã chết lặng, không chỉ vậy, khí tức tỏa ra từ người thanh niên đó quá đáng sợ, khiến cho năm người cảnh giới Linh Kiếp còn lại không dám động đậy.
“Giết hắn, giết hắn cho ta!”, sau khi cho người đi gọi cứu viện, Đoạn Thành Hà lại chỉ vào Dương Hạo, hét với năm cao thủ cảnh giới Linh Kiếp.
“Im miệng!”, nhẹ nhàng hai từ, Dương Hạo tức giận liếc nhìn Đoạn Thành Hà, ánh sáng sắc bén lập tức bắn ra.
“Ầm!”, cơ thể Đoạn Thành Hà đột nhiên run lên, sau đó cả người mềm oặt nằm xuống đất.
Hai mắt đờ đẫn, đồng tử giãn ra, sinh lực nhanh chóng cạn kiệt, nhiệt độ cơ thể dần dần trở nên lạnh lẽo, chỉ là một ánh mắt, vị Đoạn Tam công tử/Tam công tử họ Đoạn này đã không chịu nổi, hồn phách hoàn toàn tan nát.
“Giết loại người như ngươi, đúng là mất mặt”, Dương Hạo không khỏi phun ra một câu, sau đó thản nhiên nhìn năm kẻ cảnh giới Linh Kiếp.
“Các ngươi muốn tự mình ra tay, hay là ta giúp các ngươi?”, y nói, khí thế trên người lập tức bùng lên, uy lực phóng ra.
“Ngươi, đừng ức hiếp người quá đáng”.
“Đúng vậy, lẽ nào ngươi có thể chặn được sự tấn công của năm người bọn ta hay sao?”
“Bớt nói nhảm, giết cho ta!”
“Đúng! Giết chết hắn!”
“Động thủ!”, năm người lần lượt nói xong, sau đó cơ thể nhanh chóng tách ra, hướng về phía Dương Hạo, năng lượng uy nghiêm cùng áp lực mạnh mẽ bao phủ.
“Là ai giết đệ đệ của ta?”, đột nhiên, cách đó ngàn dặm truyền đến một tiếng gầm rú, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ hung hãn lao ra.
“Tam đệ, nhị ca nhất định sẽ báo thù cho đệ!”, lại là một tiếng gầm, đồng thời một luồng khí tức xộc ra.
“Động vào con trai ta, cho dù là điện Đan Khí, ta cũng sẽ không buông tha!”, một tiếng gầm dữ dội, khí thế mạnh mẽ hơn hai người trước đó nhiều. Sau đó từng thân hình nhanh chóng lao ra khỏi phủ đệ, hướng về phía điện Đan Khí.
“Kiếm lạc hoàng hôn, Minh tâm!”, khẽ hô lên mấy tiếng, đối với những tiếng gầm từ xa vang tới, Dương Hạo làm như không nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười.
“Xẹt!”, một tia kiếm quang xuất hiện, sau đó tách thành năm, trong nháy mắt xẹt qua không gian, xuyên qua cơ thể của năm tu giả cảnh giới Linh Kiếp.
Bàn về cảnh giới kiếm đạo, hôm nay, Dương Hạo có thể nói rằng đã đạt tới cảnh giới tông sư. Kiếm tâm của y, vô cùng huyền bí, cộng thêm chấn động linh hồn, cảnh giới Linh Kiếp bước một hoàn toàn không thể kháng cự được.
“Huyết mạch của ta, không!”
“Không, ngươi thực sự đã phế ta sao?”, tiếng kêu chói tai vang lên, năm người cảnh giới Linh Kiếp đều ngã xuống, sắc mặt xám như tro tàn.
Trong mắt chúng hiện lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, đối mặt với cuộc sống sau này, bọn chúng chỉ nghĩ thôi cũng thấy như ác mộng. Những kẻ thù trước đây, có thể sẽ cùng nhau tới, khiến bọn chúng chết một cách đau đớn nhất.