Chương 8: Các người lên thử xem?
Dương Hạo đi về phía điện Công Huân, Tăng nguyên đan đã dùng hết rồi. Cậu buộc phải nhận vài nhiệm vụ để lĩnh điểm công huân mới có thể đổi thêm đan dược, nhanh chóng nâng cao tu vi của mình.
Vừa mới đi tới điện Công Huân, đột nhiên phía trước xuất hiện mấy bóng người, lông mày khẽ nhăn lại, Dương Hạo không chút do dự đi về phía trước.
“Đứng lại”, đối phương có năm người, trong đó thiếu niên đứng giữa được bốn người vây quanh lạnh lùng nói một câu.
Khẽ liếc nhìn năm người này, trên mặt Dương Hạo tràn đầy ý cười, sau đó trực tiếp bỏ qua lời nói của thiếu niên kia, đi ngang qua năm người họ.
Thiếu niên đó không hề xa lạ với Dương Hạo, đệ tử có tu vi cao nhất trong số con cháu nhà họ Du, Du Minh. Người này đã đạt tới bước thứ nhất của Ngân Linh Cảnh, cao hơn mấy cấp so với Dương Hạo.
Nhưng bây giờ Dương Hạo không sợ hắn chút nào, thằng này nếu không sợ chết muốn ra tay thì cậu sẽ chơi với hắn.
“Du Minh huynh, thằng nhãi này dám phớt lờ huynh, đáng chết”, Du Kỵ đứng phía sau Du Minh, có thể thấy được rằng hôm nay chính hắn đã tới tìm Du Minh để xử lý Dương Hạo.
“Đúng là đáng chết”, Du Minh cười lạnh một tiếng, sau đó đột ngột xoay người, lòng bàn tay lập tức hướng về phía Dương Hạo, ánh sáng bạc nở rộ, hào quang mạnh mẽ lập tức thu hút không ít người đứng lại xem.
Cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ sau lưng, Dương Hạo vẫn duy trì nụ cười, sau đó cơ thể cậu đột nhiên lao về phía trước vài bước, nhanh chóng né được chưởng của đối phương.
Quay đầu lại, cậu thờ ơ nhìn Du Minh, nói: “Đánh lén sau lưng, hơn nữa còn thất bại, Ngân Linh này của ngươi thật cặn bã”.
“Ngông cuồng”, Du Minh tức giận hét lên, sau đó ánh sáng màu bạc lại bộc phát, trực tiếp lao thẳng về phía Dương Hạo.
Đòn tấn công mang theo ánh sáng bạc, linh khí mạnh mẽ đó lập tức lao về phía Dương Hạo, đối mặt với chiêu này, trong mắt Dương Hạo chợt lóe lên một tia dữ tợn.
“Du Minh, hôm nay ta sẽ thu chút lợi nhuận từ nhà họ Du”.
“Bùm!”, nói xong, linh khí trong người cậu lập tức bộc phát, sau đó thân hình cũng lao thẳng về phía Du Minh, mạnh mẽ nghênh đón nắm đấm của đối phương.
“Không biết tự lượng sức mình!”, Du Minh cười gằn một tiếng, sau đó đập mạnh nắm đấm vào đòn công kích của Dương Hạo, uy lực cùng linh lực lập tức nổ tung.
“Bụp!”, một âm thanh lớn vang lên, Dương Hạo lùi lại phía sau ba bước, còn cơ thể của Du Minh khẽ chấn động, tiêu hao năng lượng của Dương Hạo.
“Năng lượng mạnh đấy, cường độ linh khí cũng rất mạnh. Dương Hạo không yếu hơn mình”, trong mắt Du Minh hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt lạnh lùng, lại tấn công trước.
“Dương Hạo, hôm nay ta sẽ phế ngươi, khiến ngươi biến thành phế vật thực sự”, hét lớn một tiếng, trên nắm đấm của hắn lại bùng nổ linh khí.
“Bụp! Bụp!”, sáu tiếng nổ liên tiếp, chính là linh thứ sáu của mười linh kính.
Tốc độ tu hành của Du Minh khá nhanh, đây hoàn toàn là do tài nguyên tích lũy được. Còn về lĩnh ngộ của hắn thì cũng chỉ xem là bình thường thôi.
Hai mắt Dương Hạo híp lại, sau đó lại lập tức ra tay, đồng thời cũng là mười linh kính, những tiếng nổ liên tiếp khiến cho Du Minh cảm thấy ớn lạnh.
“Bụp!”, liên tục bảy tiếng nổ, linh thứ bảy mạnh mẽ của mười linh kính lập tức nhấn chìm linh thứ sáu của Du Minh.
“Phập! Rắc!”, sắc mặt Du Minh thay đổi rõ rệt, chỉ cảm thấy cánh tay của mình như bị tách rời.
Cơ thể của hắn điên cuồng lao về phía sau, sắc mặt thay đổi, máu tươi chảy ra, thịt ở chỗ cánh tay phải của hắn đã lộ ra bên ngoài.
Chỉ với một quyền, cánh tay của hắn đã bị phế rồi.
“Phế vật? Hừ, vậy cho các ngươi biết ai mới là phế vật!”, gầm lên một tiếng, Dương Hạo đột nhiên bộc phát ra một cỗ hung tợn uy nghiêm.
Cậu bước từng bước về phía Du Minh và năm người kia, mỗi bước đi đều vô cùng mạnh mẽ.
Sắc mặt Du Minh tái nhợt, còn đám người Du Kỵ thì lộ vẻ kinh hoàng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn và sợ hãi.
“Bùm!”, Dương Hạo ra tay, cơ thể lao về phía trước, một quyền tung ra, linh thứ bảy của mười linh kính liên tiếp phát nổ.
“Bụp!”, Du Minh bắn ra một luồng linh khí từ cánh tay trái, ánh sáng màu bạc va chạm với chiêu tấn công của Dương Hạo.
“Phịch!”, một tiếng động giòn tan vang lên, cơ thể Du Minh bay ra ngoài, rơi xuống đất cách đó mấy mét.
“Phụt!”, máu trào ra khỏi miệng, hơi thở của Du Minh lập tức trở nên khó khăn.
Dương Hạo xoa nắm đấm, sau đó cơ thể lại vụt tới trước mặt Du Minh, một phát nhấc tu giả Ngân Linh Cảnh này lên, sau đó đá mạnh vào phía sau đầu gối của hắn.
“Phịch!”, sắc mặt Du Minh tái nhợt, quỳ phịch xuống đất, không thể phản kháng.
Sắc mặt Du Kỵ thay đổi rõ rệt, sau đó gầm lên: “Dương Hạo, ngươi dám!”
Du Minh tràn đầy oán hận và cay nghiệt nhìn Dương Hạo, trong mắt hiện lên sự bất mãn. Thằng này lại dám ép mình quỳ xuống trước mặt hắn ở nơi đông người như vậy, đây rõ ràng là nỗi nhục lớn.
Dương Hạo quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người Du Kỵ ngu ngốc, sau đó nhe răng cười nói: “Các ngươi lên thử xem?”
Các ngươi lên thử xem? Chỉ với năm từ, lập tức khiến cho sắc mặt đám người Du Kỵ tái nhợt.