Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cẩn thận đấy thanh niên trẻ tuổi. Ta ra tay nhất định sẽ chết”, tên đó lên tiếng, sau đó trong đôi mắt đen kịt xẹt qua một tia sáng.  

 

“Rầm!”, Dương Hạo lập tức ngây người ra, bên trong linh hồn đột nhiên dâng lên một sự dao động đáng sợ, khoảnh khắc đó khiến cho ý thức của y bắt đầu rối loạn.  

 

“Mê thần nhãn, Cận Nguyệt này quả nhiên mạnh, tên kia xong đời rồi”, Phù Hỏa nở nụ cười, lạnh nhạt nhìn Dương Hạo phía trước đang thất thần.  

 

“Thật đáng tiếc”, Thôi Duệ cũng thở dài. Thành thực mà nói, hắn cho rằng thanh niên trẻ tuổi kia thực sự rất tốt. Tuy nhiên bệ hạ có lệnh, mỗi người bọn họ đều chỉ được dồn lực tung một chiêu.

 

“Vạn tử bất diệt hồn, phân hồn, bất diệt!”, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng linh hồn của Dương Hạo sắp bị quét sạch bởi Mê thần nhãn, vòng xoáy trong linh hồn của Dương Hạo đột nhiên phát ra chấn động linh hồn mạnh mẽ.  

 

“Bùm! Bùm! Bùm!”, chấn động linh hồn liên tục tạo ra những âm thanh bùng nổ, sau đó từng luồng năng lượng tách ra từ trong vòng xoáy.  

 

Đây chính là Vạn tử bất diệt hồn, linh hồn bất tử không chết. Nó có thể phân ra thành những linh hồn hoàn chỉnh khác nhau, cho dù có bị tiêu diệt hàng trăm lần hàng nghìn lần, chỉ cần có một cái không bị tiêu diệt, linh hồn của y vẫn sẽ trường sinh bất tử.  

 

“Hả?”, sắc mặt Cận Nguyệt hơi thay đổi. Sự kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt đen ngầu của hắn.  

 

“Linh hồn của hắn lại có phương pháp tu hành đáng sợ như vậy. Ta thất bại rồi”, khẽ thở dài một hơi, Cận Nguyệt thu lại ánh mắt của mình.  

 

“Thất bại rồi. Vậy mà cũng thất bại rồi?”, Phù Hỏa kinh ngạc không thôi.  

 

Trên mặt nở nụ cười, Thôi Duệ không kìm được nói: “Ta càng lúc càng hi vọng tên nhóc này có thể thoát được đòn tấn công của tên kia và lão đại đấy”.  

 

Khi khôi phục ý thức, Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc vừa rồi, nếu như không có Vạn tử bất diệt hồn, vậy thì y nhất định đã bị giết chết rồi.  

 

“Cậu nhóc thú vị”, khóe miệng thanh niên áo trắng đứng bên cạnh người đàn ông trung niên cũng mỉm cười. Hắn là Thiên Quân duy nhất ngoại trừ người đàn ông trung niên chưa ra tay.  

 

Hắn nói: “Cậu nhóc, đòn tấn công của ta không dễ cản đâu, ngươi cẩn thận nhé”.  

 

Vừa dứt lời, Dương Hạo còn chưa kịp chuẩn bị, thanh niên đó đột nhiên duỗi tay trái ra, trong tay xuất hiện một thanh trường cung khổng lồ xuất hiện trong tay hắn.  

 

“Phúc diệt cung xuất, liệt quang!”, một giọng nói trầm thấp phát ra, sau đó một đạo ánh sáng lạnh lẽo tự động hội tụ thành một luồng mũi tên, ánh sáng chói mắt tỏa ra.  

 

“Xoẹt!”, đối mặt với mũi tên kinh khủng xé toạc không gian, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy tâm hồn run lên.  

 

Không chỉ vậy, ngay cả lực đạo pháp, còn có năng lượng trong cơ thể cùng với tâm thần và linh hồn đều bị khóa chặt, dù thế nào, y cũng không thể thoát khỏi mũi tên này.  

 

“Thật là một cung tên đáng sợ, Thiên Quân này so với ba người trước còn đáng sợ hơn rất nhiều”, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Dương Hạo trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.  



“Vút!”, xuyên thủng không gian, lao thẳng tới trước mặt y. Vào lúc này, tâm trí y trở nên trống rỗng hoàn toàn. Tàng Dực Kiếm xuất ra, nhát kiếm hội tụ đạo pháp chiến thần lập tức lao ra. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK