Trước đó cậu vốn nghĩ liệu có nên thu lại đạo ấn ký này hay không, nhưng bây giờ cậu đã quyết định, truyền lại phương pháp tu luyện Vạn tử bất diệt hồn này cho Lãnh Lăng.
“Cái này…”, từng dòng chữ và từng khung cảnh xuất hiện trong đầu khiến cho Lãnh Lăng ngây người ra, sau đó trên mặt cậu ta xuất hiện sự kích động, càng lúc càng sâu sắc.
“Dương Hạo, ta không thể nào từ chối được. Đương nhiên, ta sẽ lập tức lập lời thề, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài”, Lãnh Lăng hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu lập lời thề.
“Đây là Thiên Diệp Linh Mệnh đan. Ta chỉ còn mỗi viên này thôi, ngươi uống nó đi. Ta ra xem làm thế nào để phá vỡ cấm chế không gian này”, Dương Hạo ném cho Lãnh Lăng một viên đan dược, sau đó đứng dậy đi về phía rào cản trong không gian này.
“Đại ân không lời nào cám ơn hết được”, Lãnh Lăng nói một câu, sau đó sắc mặt kiên định nhìn bóng lưng Dương Hạo. Trong lòng cậu ta đã nhận Dương Hạo là người huynh đệ duy nhất trong đời này.
Sau khi nuốt Thiên Diệp Linh Mệnh Đan xuống, Lãnh Lăng bắt đầu tu luyện Vạn tử bất diệt hồn.
Còn Dương Dạo đi tới vị trí kết giới không gian, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào kết giới vô hình. Ngay khi tay cậu chạm vào nó, cậu đột nhiên cảm thấy năng lượng vô hình nhanh chóng tỏa ra bốn phía xung quanh.
“Bị phá rồi? Chuyện này, lẽ nào là sau khi Yêu Vương bị giết, phong ấn sẽ tự động được giải trừ?”, Dương Hạo có chútkhông tin lắm, sau đó đưa tay ra.
“Vụt!”, một tiếng động khẽ vang lên, cánh tay xuyên qua kết giới.
Nở nụ cười trên môi, Dương Hạo chậm rãi thở phào một hơi. Cậu không khỏi có chút kinh ngạc, hai ngày trước cậu và Lãnh Lăng đều tập trung tu luyện, không chú ý đến chuyện này.
Nếu như Tôn Lập Dương tìm đến đây, vậy thì trong hai người sẽ có một người phải chết.
Giờ không còn nguy hiểm nữa, trong lòng nhẹ nhõm hơn. Sau đó cậu nhàn nhã ngồi khoanh chân, lấy ra hai chiếc năng ranh và bốn cái móng vuốt cực kỳ sắc bén từ trong nhẫn Hắc Vân.
Mang theo sát ý lạnh thấu xương, Dương Hạo khẽ chạm vào nanh vuốt, liền cảm giác được một tia sắc bén trực tiếp xuyên qua ngón tay.
“Sắc bén quá, hai thứ này nếu như đem ra ngoài, e là đến cảnh giới Linh Kiếp cũng sẽ điên cuồng tranh giành”, cậu không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó thu lại hai chiếc năng ranh và hai cái móng vuốt, chỉ để lại hai cái móng vuốt ở bên ngoài.
Nở một nụ cười nhẹ, cậu tự nói với mình: “Dùng thứ vũ khí này, e là còn sắc bén hơn nhiều so với Hỏa Nha Kiếm của mình, nó còn tốt hơn nhiều so với bảo vật Huyền Dương bình thường”.
“Tuy nhiên mình phải làm quen với thuộc tính của thứ này đã. Nhập vào kiếm khí, như vậy mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất của nó”, Dương Hạo lại nói, sau đó bắt đầu mài móng vuốt Yêu Vương.
“Ầm!”, khoảng ba ngày sau Lãnh Lăng mới mở mắt, một mê lực mạnh mẽ đang cuộn trào trong cơ thể cậu ta. Trong biển ý thức sâu trong linh hồn, một cơn lốc không ngừng nuốt chửng mọi thứ xung quanh cậu ta.
“Ngưng tụ ra hạt giống linh hồn chưa?”, Dương Hạo cũng ngạc nhiên bừng tỉnh. Cậu cầm móng vuốt trắng dài một thước, bước tới hỏi.
Lắc đầu, Lãnh Lăng nói: “Làm sao có thể nhanh như vậy, ta vừa mới hình thành vòng xoáy. E rằng rất lâu mới có thể trở thành hạt giống linh hồn".
Dương Hạo gật đầu, sau đó nói: “Việc tu luyện Vạn tử bất diệt hồn cần tiêu hao thời gian và nguồn năng lượng lớn. Một viên Thiên Diệp Linh Đan quả thực còn lâu mới đủ để ngưng tụ hạt giống linh hồn”.
“Nào, cầm lấy”, sau đó cậu đưa cho Lãnh Lăng một cái móng vuốt, sự sắc bén trên đó khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.