Lúc Cao Minh Thu và Tạ Anh Quân đánh nhau không phải chỉ là đang chiến đấu vì một mình, trong lòng hắn cũng suy xét cho Thu Nhi, khi hắn suýt nữa bị Tạ Anh Quân khống chế, người mà hắn cảm thấy áy náy chính là Thu Nhi.
Họ bỗng nhận ra giữa họ đã có tình cảm anh em, nhưng trước đó không nhận ta được hoặc không chịu thừa nhận thôi.
“Anh?”, “Em?”, hai người bỗng cảm nhận được một thứ tình cảm khác vì tu luyện mà bị xem nhẹ, gần như cùng lúc có một lớp ánh sáng màu trắng bao quanh trên chân hồn họ khiến họ có cảm giác hoàn toàn mới.
“Không ngờ đến thế giới Phong Vũ lại tìm được hai thứ quan trọng là ta thiếu sót, đúng là không uổng công đi chuyến này”, Thu Nhi cảm thán nói.
“Đúng thế, ta cũng không ngờ chúng ta không ưa gì nhau ở thế giới Minh Vương nhưng ở đây lại bỗng nhiên trở thành anh em”, Cao Minh Thu cũng không khỏi xúc động nói: “Em gái, tiếp theo muội định làm thế nào?”
“Tiếp theo, lẽ nào còn cần muội nói sao? Chẳng phải huynh muốn quay về tộc Lân Giáp à?”, Thu Nhi hỏi ngược lại.
“Bây giờ ta còn muốn làm một việc”, Cao Minh Thu lắc đầu nói: “Ta muốn tìm hiểu đối thủ của ta một chút”.
Thu Nhi hiểu ý hắn: “Huynh muốn đến nhà họ Dương ở Phiêu Tuyết Vương Thành à?”
Cao Minh Thu gật đầu nói: “Dương Hạo là đối thủ quan trọng nhất mà ta gặp, hắn có rất nhiều bí mật, lúc trước ta không hiểu biết gì về hắn và đây là điều tương đối kiêng kị, ngay cả đối thủ của mình có lai lịch thế nào cũng không biết thì còn nói đến chuyện thắng thua gì, hắn không phải là đối thủ mà người thường có thể đánh thắng”.
“Trong thế giới Minh Vương không ai có thể được huynh khen ngợi như thế, nhưng huynh muốn làm đối thủ với Dương Hạo thật à?”, Thu Nhi nhíu mày nói: “Nếu là thế thì sớm muộn gì muội cũng đứng về phía đối lập với huynh”.
“Có một đối thủ mạnh như Dương Hạo có lẽ là điều mà muốn có trong thế giới Phong Vũ”, Cao Minh Thu cười nói: “Ta và muội không giống nhau, với đàn ông có một đối thủ mạnh như thế mới là việc quan trọng nhất, nhưng ta chưa từng gặp đối thủ kích thích ta đột phá Bình Cảnh như vậy trong thế giới Minh Vương… À, Thu Nhi, muội không tính”.
Thu Nhi lắc đầu nói: “Lẽ nào huynh muốn đánh nhau tới chết với Dương Hạo, đây mới là điều muội quan tâm”.
Cao Minh Thu cười nói: “Sống có gì mà vui, chết có gì phải sợ, gặp được đối thủ như vậy có thể một lòng chiến đấu chính là điều vui vẻ của đàn ông. Nhưng muội yên tâm, nếu ta đánh bại hắn, tất nhiên ta sẽ nể mặt muội tha cho hắn”.
Thu Nhi cười ẩn ý nói: “Hình như hắn không chỉ đã từng tha cho huynh mà còn từng cứu muội và huynh?”
Cao Minh Thu đỏ mặt nói: “Hắn cứu ta tất nhiên ta sẽ báo đáp, nhưng tranh đoạt giữa ta và hắn sẽ không bao giờ ngừng. Đợi sau khi ta đột phá Đại Đế, ta sẽ đánh với hắn lần nữa, ta muốn xem đến lúc đó hắn có còn là đối thủ của ta nữa không”.
Thu Nhi cười nói: “Huynh ấy chắc chắn không phải là đối thủ của huynh”.
Cao Minh Thu biết những gì Thu Nhi nói là giả, cô gái này đã một lòng hướng ra ngoài, bây giờ trái tim cũng đã trao cho Dương Hạo rồi, lẽ nào còn đứng về phía mình được sao? Thu Nhi càng có thái độ như vậy càng kích thích lòng hiếu thắng của Cao Minh Thu. Hắn thề nhất định phải đánh bại Dương Hạo, cũng tha cho Dương Hạo một lần, thậm chí là ba lần, như thế tâm tu luyện của hắn mới hoàn hảo.
“Muội không phản đối đến nhà họ Dương, muội cũng muốn xem nhà họ Dương thế nào”, Thu Nhi cười nói: “Nhưng trước khi đi, lẽ nào huynh không muốn hồi phục khả năng phóng tầm nhìn của huynh sao?”